70% diện tích của ETA đều bị nguyên thủy sâm lâm bao trùm, vào ban đêm không thích hợp gấp rút lên đường, Mặc Xá Lý thu hồi phi cơ cỡ nhỏ, đem đèn chiếu đưa cho Tần Vân, hắn mở bản đồ ra đặt trên đầu gối.
“Đi theo hướng này… ngày mai trước năm giờ là có thể đến nơi.” – Tần Vân đội mũ trùm – “Bất quá phải tăng nhanh tốc độ.” – Đợi nửa ngày cũng không nghe Mặc Xá Lý đáp lời, hắn có chút nghi hoặc ngẩng đầu, đột nhiên liền bị chặn miệng.
Mặc Xá Lý nghiêng cổ, chóp mũi dán lên má Tần Vân, y vươn đầu lưỡi đảo qua khóe môi đối phương, thấp giọng ra lệnh:
“Há miệng.”
Tần Vân:
“…Vừa rồi lại không tiêu hao tinh thần lực.”
“…” – Mặc Xá Lý đã không còn sức để tức giận ngu ngốc này nữa, y dùng lực ấn gáy Tần Vân, động tác thô lỗ trực tiếp đỉnh mở khớp hàm đối phương.
Lúc rời môi, khí tức hai người đều có chút suyễn, Mặc Xá Lý vỗ nhè nhẹ mặt hắn:
“Đi thôi.”
“…Nga.” – Tần Vân ngắc ngứ đáp ứng, lúc đứng lên mới phát hiện đồ đạc đều đặt hết trên người Mặc Xá Lý, hai tay hắn thì trống trơn, cả người thoải mái đến không thể thoải mái hơn.
Mặc Xá Lý:
“Chú ý dưới chân, tận lực đuổi kịp tốc độ của ta.” – Y cài dây thừng lên thắt lưng nối giữa mình và Tần Vân – “Chỗ nào không đi được cũng không cần miễn cưỡng.”
“Hảo.” – Tần Vân có chút khẩn trương lên, hắn hoạt động tay chân một chút, vừa quay đầu liền thấy Mặc Xá Lý vươn ra nắm tay đối diện hắn.
Tần Vân do dự trong chốc lát, thật cẩn thận nắm chặt quyền đầu cùng y chạm tay.
Mặc Xá Lý lộ ra một nụ cười nhẹ:
“Cố gắng, huynh đệ.”
Theo lời Mặc Xá Lý, Tần Vân cố gắng tăng nhanh tốc độ, nhưng so sánh với hoàng đế thì vẫn có cách biệt rất lớn… Ngay từ đầu hắn còn miễn cưỡng theo kịp hoàng đế, đến nửa đường chính là người kéo trước kẻ chạy sau, thế nên cuối cùng Mặc Xá Lý thật sự nhìn không được, trực tiếp ôm ngang lấy hắn nâng lên.
“Thật… thật sự rất xin lỗi…” – Tần Vân lúng túng nói – “Trước đến giờ ta vẫn kiên trì rèn luyện thể lực…”
Mặc Xá Lý khinh bỉ nói:
“‘Rèn luyện’ của ngươi vào bụng cẩu hết rồi đi?”
Tần Vân: “…”
Mặc Xá Lý ôm hắn thoải mái nhảy lên một cây cao, hai người nấp sau tán lá sum xuê, đợi trong chốc lát mới nhìn rõ vài cái bóng đen thui chậm rãi bò trên mặt đất.
Mặc Xá Lý không có lập tức trả lời, đánh giá vài hắc ảnh mấp máy kia.
Vóc người từa tựa nhân loại, cao gần hai mét, chi sau vặn vẹo nên chỉ có thể bò mà không thể đi, một con trong số đó đột nhiên ngẩng đầu, Tần Vân rõ ràng nhìn thấy một gương mặt người đầy dơ bẩn.
“Tạp giao thể thất bại.” – Mặc Xá Lý lạnh lùng nói, y nhìn thấy hai cánh dị dạng trên lưng hắc ảnh kia.
Tần Vân không lên tiếng, hắn nắm chặt tay áo Mặc Xá Lý, vì dùng sức quá mức mà từng khớp xương ngón tay đều trắng nhợt.
“Không nên nhìn.” – Ngữ điệu hoàng đế bình tĩnh mà tàn khốc – “Ngươi không có cách nào cứu được tất cả mọi người.”
Lại đi tiếp sẽ tiến vào trung tâm tinh cầu, Mặc Xá Lý cũng không tính toán lãng phí thể lực, chờ tạp giao thể triệt để đi xa rồi y mới ôm Tần Vân từ trên cây xuống.
“Sắp đến vùng trọng điểm được điểu nhân canh gác.” – Mặc Xá Lý rút ra trường kiếm, y lệnh cho Trọng Diễm bay đến chỗ cao – “Chúng ta tận lực không kinh động quân đội, chỉ giết kẻ nào hành tẩu một mình… ngươi có nghe không?”
Tần Vân đang chuyên tâm nhìn bản đồ, bị Mặc Xá Lý hỏi mới phản ứng lại đây:
“A, có!”
Mặc Xá Lý cau mày:
“Ngươi nghĩ cái gì.”
Tần Vân phiền não gãi đầu, hắn chỉ chỉ một vị trí trong căn cứ trên bản đồ:
“Ký hiệu này chính là phòng thí nghiệm, hẳn chính là nơi… tạo ra thể tạp giao.”
Mặc Xá Lý bất động thanh sắc nhìn hắn, Tần Vân phồng lên dũng khí, chậm rãi nói:
“Ta muốn đi một chuyến, có lẽ có thể làm thêm chút gì đó.”
“Ngươi tất yếu phải tự đi một mình.” – Mặc Xá Lý đột nhiên nói, ngón tay xẹt qua trung tâm bản đồ – “Ta phải đi lấy gene Thần cấp Dẫn đường.”
“Ta biết.” – Tần Vân gật đầu – “Chúng ta tách ra hành động, ta sẽ tự bảo vệ mình thật tốt.” – Hắn ra vẻ thoải mái vỗ vỗ ba lô – “Ta mang theo thuốc kích phát… thời khắc mẫu chốt vẫn là có chút tác dụng.”
Mặc Xá Lý hiếm khi không phản đối, y nhìn chằm chằm mặt Tần Vân, đột nhiên vươn tay kéo cổ Dẫn đường nhà mình qua.
Trán hai người chạm vào nhau.
“Gặp được nguy hiểm không cần liều mạng.” – Mặc Xá Lý tháo bịt mắt xuống, lộ ra long nhãn kim hồng sắc – “Chờ ta tới đón ngươi.”
Tần Vân cười cười:
“Hảo.”
Chung quanh phòng thí nghiệm chủ yếu đều là do Lính gác cắt phiên canh gác, chung quy ETA tinh vẫn phụ thuộc vào Olympus, điểu nhân nhiều nhất chỉ là công cụ bị lợi dụng.
Tần Vân trốn ở chỗ tối, tư duy xúc tu phân liệt thành dạng võng ý muốn bao trùm từng góc tòa nhà thí nghiệm, số lượng Lính gác còn nhiều hơn hắn nghĩ rất nhiều, muốn đi vào cũng không phải chuyện dễ dàng.
ETA lúc năm sáu giờ sáng sương sớm dày đặc, Tần Vân tín toán lượng Lính gác cần thôi miên, ánh mắt thoáng nhìn liền thấy một Lính gác bưng khay từ xa đi tới…
“Tên, tuổi, chiều cao, cân nặng?” – Tần Vân vừa hỏi vừa đổi quần áo, hắn nhìn lướt qua, trong khay đều là thức ăn dạng hỗn hợp.
“Xong… ta cao hơn ngươi 4cm.” – Hắn cúi đầu nhìn nhìn ống quần thiếu một khúc nhỏ, không có biện pháp nào khác chỉ có thể đổi lại đôi giày của mình mang vào – “Hi vọng mấy người đó không chú ý tới…”
Lính gác bị thôi miên không có phản ứng nào khác, Tần Vân lại sợ đối phương bị đông chết, đành lấy quần áo của mình che lên người, chỉnh lại tư thế, cầm lấy khay.
“Ngươi hôm nay là lần thứ mấy đưa cơm? – Tần Vân lại xác nhận một lần – “Mỗi ngày đều cùng một người đưa sao?”
Lính gác:
“Lần đầu tiên, không giống nhau.”
Tần Vân tự hỏi trong chốc lát cũng đã hiểu, hắn xác nhận lại trang phục lần cuối cùng mới nâng khay ăn đi về phía nhà thí nghiệm.
Khác với nhà thí nghiệm, kho gene căn cứ lại quá mức rộng lớn, Mặc Xá Lý lúc ẩn thân đi vào mới phát hiện vòng tròn cự đại nổi trên mặt đất chỉ chiếm ít hơn 1/3 tổng diện tích.
Vì để tiện cho công tác bảo tồn, độ ấm trong kho gene cực thấp, Trọng Diễm lúc cùng chủ nhân bay vào còn săn sóc tính phun một cái hỏa cầu cho chủ nhân sưởi ấm, bị ánh mắt giết người của hoàng đế ngăn lại…
Cự long ủy khuất rụt cánh, chỉ có thể phun lửa tự nghịch cái đuôi của mình…
Trong kho gene phần lớn đều là khoa học gia nhân loại, ai nấy đều ăn mặc đồ bảo hộ đi xuyên qua giữa những cái giá cao lớn, Mặc Xá Lý chỉ có thể đợi một người đi qua, lại vòng đến mặt bên kia tránh né, nhanh chóng quét mắt lên mấy cái nhãn trên lọ.
Quét chừng 10 giá, lại như cũ không thu hoạch được gì.
Mặc Xá Lý biểu tình càng trở nên âm trầm, bởi vì cảm xúc không ổn, cho nên Trọng Diễm cũng bắt đầu xao động lên, y có thể cảm giác được long nhãn của mình đang phát sinh biến hóa, kích thích thần kinh đau nhói từng cơn…
Thân là giáo sư gene học trẻ nhất có tiền đồ nhất ETA tinh, Chris cho tới nay đều chỉ say mê nghiên cứu học thuật, thế nhưng ngày hôm qua cậu ngẫu nhiên nhìn lén thấy thực nghiệm gọi là “Giống loài tiến hóa”, tam quan cả người đều bị trùng kích nặng nề, dẫn đến cậu cả một đêm thức trắng, trời còn chưa sáng liền đi đến kho gene.
Mà khi cậu bị người ta bóp cổ ấn lên tường, Chris đáng thương còn cho rằng chuyện mình nhìn lén đã bại lộ, sắp bị diệt khẩu…
“Gene Thần cấp ở nơi nào?” – Đồng tử kim sắc của Mặc Xá Lý đã kéo thành một đường dài mảnh như sợi chỉ, y tháo bỏ mặt nạ phòng lạnh của đối phương, Chris nháy mắt cảm thấy da mình như nứt ra…
“Cái gì, cái gì gene Thần cấp?” – Cậu run lẩy bẩy nói, nhưng trong ngữ khí giấu không được cố chấp – “Ta… ta biết các ngươi đã phát hiện ngày hôm qua ta nhìn lén… Nhưng… nhưng ta vẫn muốn nói như vậy là không đúng… rất, rất tàn nhẫn…”
Mặc Xá Lý: “…”
Biểu tình trên mặt Chris kiên trinh bất khuất:
“Muốn giết… giết thì giết… giết đi! Ta, ta sẽ không, sẽ không lại, làm, làm việc cho các ngươi!”
Mặc Xá Lý lạnh lùng nhìn thẻ công tác bị Chris ném xuống, cũng không có lập tức đi nhặt, chỉ là cái tay bóp cổ cậu thả lỏng không ít.
“Muốn từ chức, được thôi.” – Mặc Xá Lý thuận thế nói – “Trước cho ta biết gene Thần cấp ở nơi nào.”
Chris quả nhiên thực ngốc thực thiên chân:
“Đã nói là không có gene Thần cấp mà… Ngươi là cao tầng (giai cấp cầm quyền) đi? Ngươi chẳng lẽ không biết lần trước Olympus đã hủy bỏ nhiệm vụ vận chuyển gene Thần cấp, đổi thành vận chuyển một đám thể nhân bản đưa lại đây sao?” – Cậu chỉ chỉ thẻ công tác dưới đất – “Ngươi nếu là không tin có thể dùng thẻ của ta kiểm tra tất cả các chủng loại gene nơi này, thẻ ta dùng có quyền hạn cao nhất đâu.”
Vì chứng minh mình không nói sai, Chris tích cực quẹt n lần thẻ công tác cho Mặc Xá Lý xem, đợi đến triệt để xác nhận không có gene thần cấp, sắc mặt hoàng đế bệ hạ muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
“Dù sao ta cũng không tính toán làm… rất tàn nhẫn rất vô nhân đạo rất không có nhân quyền.” – Chris lẩm bẩm – “Ta đem thẻ cho ngươi… Ngươi làm sao vậy?!”
Sắc mặt Mặc Xá Lý tái nhợt che ngực, dọa Chris hoảng sợ vội vàng tới đỡ y:
“Không tìm được thì không tìm được nha, sao lại đến mức phát bệnh tim cơ chứ! Có thuốc không?!!”
“Không…” – Mặc Xá Lý gian nan giật giật môi – “Tần Vân.”
“Tần Vân?” – Mặt Chris đầy dấu chấm hỏi – “Đây là loại thuốc gì? Ta như thế nào chưa từng nghe qua?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT