Liễu Phong Liễm mở hai tay kéo Tiểu Bảo ngồi lên đùi mình, vùi đầu vào cần cổ Tiểu Bảo, tham lam hít lấy khí tức nhẹ nhàng khoan khoái mang theo chút hương dược trên người Tiểu Bảo.

Hai người thật lâu ngồi ôm nhau, yên lặng nắm tay nhau.

Môi Liễu Phong Liễm còn chôn ở cổ Tiểu Bảo lặng lẽ dọc theo đường mà hôn lên, hôn vành tai khéo léo của Tiểu Bảo, xúc cảm mềm mại khiến Liễu Phong Liễm lưu luyến vương vấn, không muốn buông ra.

Bị Liễu Phong Liễm đột nhiên tập kích bất ngờ Tiểu Bảo thở gấp liên tục, giãy dụa thân thể e lệ muốn né tránh, bất đắc dĩ bị Liễu Phong Liễm như khôi phục sức khỏe đưa hai tay giữ chặt giam cầm vào trong lòng, không chỗ tránh được, chỉ có thể tiếp tục tiếp nhận khiêu khích của Liễu Phong Liễm.

Tiểu Bảo vốn định nói vừa mới khôi phục, quá kích động đối thân thể không tốt. Cũng không chờ hắn có cơ hội mở miệng đã bị Liễu Phong Liễm nhiệt tình ngăn chặn đôi môi, lời muốn nói cũng bị ép nuốt xuống bụng.

Giữa lúc hai người hôn đến khí thế ngất trời, sắp tới lúc không thể vãn hồi, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi cửa.

Tiểu Bảo nghĩ thanh âm phi thường quen tai, thế là nhân cơ hội đẩy Liễu Phong Liễm ra, đào nhanh chóng trốn thoát chạy ra cửa.

Vợ chạy, Liễu Phong Liễm không thể làm gì khác hơn là không tình nguyện mang theo một bụng đầy bất mãn đi ra ngoài.

Vừa đi tới dược phòng y chợt nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bảo vạn phần kinh hỉ.

“Sư phụ, phụ thân, các ngươi sao lại tìm được nơi này?” Tiểu Bảo nhìn chằm chằm Âu Dương Phi Hiên cùng Mộc Kình Hoa, hài lòng mà vừa kêu vừa vui mừng.

Mắt thấy tay Tiểu Bảo bị người khác nắm lấy, Liễu Phong Liễm càng tức giận trong lòng, vừa nghe hóa ra đó là đầu sỏ khiến y oán khí mọc lan tràn, Liễu Phong Liễm càng nghĩ trong lòng càng có một cỗ hờn dỗi dâng lên. Nhưng oán thì oán, y chính mình vẫn biết chủ động tiến lên chào hỏi.

“Liễm, mau tới. Đây là sư phụ ta, đây là phụ thân ta.” Tiểu Bảo hài lòng giới thiệu ba người, “Sư phụ, phụ thân, đây là Liễm, là… là một nửa của ta.”

“Liễu Phong Liễm gặp qua sư phụ, phụ thân.” Liễu Phong Liễm kính cẩn nghe theo xưng hô gọi hai người.

“Chúng ta nghe Lam Ảnh nói, sợ các ngươi gặp chuyện không may, thế nên chạy tới nhìn một cái. Lam Ảnh lần này thật quá hồ đồ rồi.” Mộc Kình Hoa tức giận không gì sánh được.

“Cũng bởi vì ngươi vứt bỏ hắn, nhạ đắc hóa.” Âu Dương Phi Hiên ở một bên lạnh lạnh mở miệng.

“Ngươi đừng nói bậy, ta cùng gã trong lúc đó nào có quan hệ gì a, chỉ là trước đây hai nhà từng có chỉ phúc vi hôn, nhưng là chỉ một nam một nữ a, chúng ta hai người đều là nam, cho nên hôn ước vô hiệu a!” Mộc Kình Hoa vì chính mình biện bạch.

Âu Dương Phi Hiên lườm hắn một cái, hừ một tiếng không chịu để ý đến hắn. Mộc Kình Hoa chỉ có thể cẩn thận quấn lấy y chịu tội.

“Tiểu Bảo, phụ thân ngươi vẫn đều bị sư phụ ngươi ép tới không dám ngẩng đầu vậy sao?” Thấy hai người này ồn ào, Liễu Phong Liễm kéo Tiểu Bảo qua một bên nhỏ giọng thì thầm.

“Không có a, chí ít trên giường đều là phụ thân ở trên a.” Tiểu Bảo hoàn toàn không có tâm cơ, nói thẳng điều không nên nói.

“Ác ~~” Liễu Phong Liễm trong lòng có tính toán, làm hại y cùng Tiểu Bảo suýt sinh ly tử biệt, không biết lãng phí bao nhiêu tình cảm, nhất định phải trừng phạt nho nhỏ một chút đầu sỏ gây nên, oán khí nghẹn ở trong lòng có thể giải rồi.

“Tiểu Bảo, chúng ta tránh đi một chút, để cho bọn họ giao lưu một chút đi.”

Không đợi Tiểu Bảo gật đầu, Liễu Phong Liễm kéo tay hắn đi vào dược phòng, y lúc trước hình như có thấy cổ dược trong phòng Gia Ông Lý có chút phi thường thú vị , vả lại cổ, cổ độc đặt ở cùng nhau, có chút đùa vui nha. Nếu bị y thấy được, vậy y không phải là nên đem vật thần kỳ nàu sử dụng hay sao? Ha hả!

Dặn Tiểu Bảo ngồi xuống, chính y thuận lợi lén lấy đi bình dược giấu vào trong tay áo, vì hai người bên ngoài đang gây ồn ào rót một chén trà xanh mùi thơm ngát, đưa hai người giải khát hạ sốt.

Hai người nói nói đến miệng khô lưỡi khô, thấy có người ngoan ngoãn rót nước dâng lên, cầm lấy liền uống một hơi cạn sạch.

Liễu Phong Liễm tươi cười thu hồi chén trà, quay lại dược phòng, lôi Tiểu Bảo lên lầu hai, nhanh nhẹn thu thập ngân phiếu cùng quần áo và đồ dùng hàng ngày, còn ở trên bàn lưu lại tờ giấy đi trước.

Thuận tiện mang theo Tiểu Bảo vẫn ngây ngốc không hiêu gì cả, dỗ dành Tiểu Bảo nói muốn dẫn hắn đi du ngoạn thiên hạ. Lúc này đầu Tiểu Bảo đang ngưng trệ, không có suy nghĩ, ngơ ngác theo sát Liễu Phong Liễm, tùy ý y ôm từ lầu hai bay vọt xuống, cũng không có hỏi y lý do vì sao có cửa lại không đi.

Trong đầu chỉ hiểu được là Liễu Phong Liễm hứa hẹn dẫn hắn đi xem cảnh đẹp trong thiên hạ.

Mà Liễu Phong Liễm tâm tình thư sướng cười nhỏ, nắm lấy eo nhỏ của Tiểu Bảo, dưới chân vận dụng khinh công bước nhanh bay đi, không ngừng nghỉ.

Người chạy trốn quá nhanh, bình thuốc nhỏ trong lòng y bị chấn động rớt trên mặt đất, trơ trọi nằm trong bụi cỏ, mà dược bên trong sớm đã bị Liễu Phong Liễm đều bôi vào trong chén của Mộc Kình Hoa.

Một trận gió thổi qua, đem bình dược thổi trúng lăn một chút, bỗng nhiên thấy trên bình có dòng chữ  ── chuyên dùng sửa trị sắc lang, người uống thuốc trong nửa năm không thể lên, đối thân thể không có thương tổn khác, dược vật không màu không vị, xin yên tâm sử dụng.

Mà lúc này, Liễu Phong Liễm cùng Tiểu Bảo từ lâu chẳng biết đi đâu, có lẽ đi chơi thiên hạ của bọn họ rồi.

Toàn văn hoàn

Vậy là cuối cùng anh Hoa đành nhịn nửa năm không lên nổi hố hố hố. A Liễm chơi ba vợ độc quá nha ;))

*Tung bông tung bông* hoàn roài hoàn roài hé hé hé ăn mừng thoai =))))))))))))))))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play