Mộ Cẩm đi rồi, Trữ Nhược giãy dụa đứng dậy, mở tủ quần áo lấy bình thủy tinh trong hành trang ra, kể từ khi “Hoa tam nguyệt” tới Quang Hoa giáo thì liên tục nhao nhao bất ổn, mỗi thời mỗi khắc đều đâm vào thành bình với hy vọng có thể bay theo mùi “Mộ hương”.
Trên giường vẫn còn dấu vết của Mộ Cẩm, thế nhưng lại không có mùi hương đặc trưng của “Mộ hương”, Trữ Nhược chỉ có thể ngửi thấy trên người y mùi son nồng nặc. Vừa rồi giả vờ vô tình chạm trúng ngực y, cũng đột nhiên phát hiện, túi hương nhỏ đã không còn nằm ở vị trí mà y hay cất giữ nữa.
Thiếu đi mùi hương quen thuộc, Mộ Cẩm trở nên xa lạ. Giống như tuyên cáo rằng, y đã không còn là y trước kia.
Không bao giờ là Mộ Cẩm chỉ thuộc về một mình Trữ Nhược nữa.
Y vứt “Mộ hương” đi rồi sao?
Có lẽ là do Sở Vô Sương không thích mùi hương nhàn nhạt lại sâu sắc này, nàng thích trên người y có mùi hương của nàng hơn.
Mùi hương ngọt ngào nồng nặc chỉ thuộc về võ lâm đệ nhất mỹ nữ.
Khứu giác của côn trùng luôn tinh hơn bất cứ kẻ nào, mũi của mình tuy đã không còn ngửi thấy mùi “Mộ hương”, nhưng chúng nó lại quên không được, cho nên mới vỗ cánh không biết mệt mỏi, muốn bay ra ngoài bình.
Giống như thiêu thân, mình đầy thương tích vẫn không ngừng nghỉ chút nào.
Trữ Nhược cười khổ một tiếng.
Vứt bỏ thì vứt bỏ, chỉ tiếc ném “Mộ hương” đi rồi, nhưng đâu thể nào xóa bỏ được mùi hương. Nếu tất cả đều có thể dễ dàng vứt bỏ thì đâu có gì phải nặng lòng.
Thí dụ như chính mình hiện tại, cho dù luôn cố tỏ ra điềm tỉnh, nhưng vẫn chẳng thể buông bỏ được dù cũng không muốn vướng bận thêm nữa. Nếu cứ tiếp tục đến khi nhìn thấy cảnh y đốt hết đôi đèn cày long phượng kia, thì mình cũng hoàn toàn bị thương tâm, nguội tâm, rồi chết tâm.
Mộ Cẩm gõ cửa phòng Âu Dương Huyền Ca, y nói: “Âu Dương, ngươi đã gặp Trữ Nhược, cảm thấy thế nào?”
Âu Dương Huyền Ca chỉ nói một câu nói: “Cùng người lần đầu gặp, tựa như cố nhân về.”
Mộ Cẩm cười nói: “Ngươi thật sự thương hắn?”
Âu Dương Huyền Ca cũng cười: “Vừa gặp đã thương.”
“Ngươi đừng quên, người trước kia của hắn là ta.”
“Ngươi không phải sẽ thành thân với Sở Vô Sương sao? Qua một thời gian hắn nhất định bỏ cuộc, ta lúc đó nhẹ nhàng khuyên bảo, dốc lòng đối đãi, hắn có lẽ sẽ phát hiện ta còn thích hợp hơn so với ngươi, ở bên ta mới có thể vãn hận thù.”
Mộ Cẩm cười xòa một tiếng: “Âu Dương a Âu Dương, Trữ Nhược và ta quen biết nhau mười năm, loại tình cảm này sao có thể nói quên liền quên.”
Âu Dương Huyền Ca nhìn y như có điều suy nghĩ: “Ngươi quen biết với hắn mười năm, lúc đó chẳng phải nói cưới liền cưới đó sao?”
Mộ Cẩm nhíu mi, ánh mắt sắc bén: “Âu Dương, ngươi đừng phá hỏng đại sự của ta.”
Âu Dương Huyền Ca cười nhạt: “Ta và ngươi quen biết nhau hơn hai mươi năm, bất luận thứ gì cũng không bằng, ngươi cứ yên tâm.”
Mộ Cẩm rời khỏi phòng Âu Dương. Thời tiết cuối mùa thu, đêm dài, gió thổi mang theo hàn ý thấu xương, Mộ Cẩm lại chỉ cảm thấy nghẹn ở trước ngực, phiền muộn không chịu nổi, y đi trong đại sảnh mấy vòng, rốt cuộc vẫn quay về trước cửa phòng Trữ Nhược, nhẹ nhàng gõ cửa: “Trữ Nhược, là ta.”
Trữ Nhược ôm bình thủy tinh nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng vang thì liền giật mình. Trái tim quặn thắt chẳng thể nào yên, chỉ cảm thấy hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Hoa tam nguyệt” nôn nóng bất an, trên thành bình trong suốt đã nhiễm một tầng màu đỏ mỏng manh, Trữ Nhược thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.
Mộ Cẩm cũng không gọi nữa, chỉ lấy ra một cây sáo ngồi thổi trước cửa phòng Trữ Nhược.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc chào đời tới nay hắn nghe thấy tiếng sáo, khúc thanh du dương, cất giấu nỗi niềm triền miên, âm điệu nhu hòa lại tựa như dao cứa trên da thịt, đau đớn lại không thấy máu.
Trữ Nhược thức trắng đêm, nhưng không hề mở mắt ra, chỉ cảm thấy sắc trời dần dần sáng, người trước cửa ngừng thổi, lẳng lặng đứng dậy.
Hắn vẫn như trước không mở cửa, cứ nằm cho đến khi mặt trời lên cao, nghe thấy Âu Dương Huyền Ca gọi hắn: “Trữ Nhược, Trữ Nhược, đã trễ thế này sao còn chưa xuống giường, muốn dồn hết toàn bộ sức lực để tối đi phá phòng tân hôn à?”
Trữ Nhược đứng dậy, sửa sang quần áo lại một tí. Vừa mở cửa cho Âu Dương, ánh mặt trời từ bên ngoài phòng lập tức tràn vào, ánh sáng ngày mùa thu vốn yếu ớt, nhưng lại khiến hắn bị chói mắt, suýt nữa thì chảy cả nước mắt.
Âu Dương Huyền Ca len mình vào phòng của hắn, kéo cửa phòng lại, đôi mắt chăm chú vào khuôn mặt Trữ Nhược: ” Sắc mặt của ngươi nhợt nhạt quá, đôi mắt thì thâm quầng, chắc chắn cả đêm qua nằm nghe sáo nên không ngủ.”
Trữ Nhược cười cho có lệ, Âu Dương Huyền Ca cầm chặt ngón tay Trữ Nhược, lòng bàn tay của hắn khô ráo ấm áp, đầu ngón tay hơi bị chai, điểm này thật ra rất giống Mộ Cẩm, đúng là bàn tay của người thường xuyên cầm kiếm.
“Ở bên ta, được không? Chờ y đêm nay bái thiên địa vào động phòng, chúng ta cùng nhau bỏ đi.” Âu Dương Huyền Ca thận trọng nói, “Ngươi xem, ngươi nói ta hôm qua say rượu, nhưng ta hôm nay rất tỉnh táo. Ngươi có muốn suy nghĩ lại không?”
Trữ Nhược rút tay ra: “Âu Dương, ngươi không cần đem ta ra làm trò đùa.”
Âu Dương Huyền Ca không từ bỏ: “Ta không hay nói đùa.” Hắn nghiêm mặt nói, “Y có thể thổi sáo cho ngươi một đêm, nếu ngươi thích, ta cũng có thể thổi cho ngươi hai đêm ba đêm, trăm đêm nghìn đêm.”
Ánh mắt của hắn thật sự không giống như đang nói dối, Trữ Nhược cười khổ: “Đã sớm nghe nói Âu Dương trang chủ của Ngự Kiếm sơn trang từng lập lời thề, cuộc đời này chỉ tìm một ý trung nhân, và sẽ dùng cả đời để đối tốt với người đó. Ta không biết mình có phước gì mà có thể khiến cho ngươi trong vòng mấy ngày đã ưu ái ta đến thế? Chẳng lẽ dựa vào khuôn mặt này sao?”
Âu Dương Huyền Ca nheo mắt lại: “Ngươi ngại thời gian quá ngắn, lời của ta không đáng tin sao? Ta đối với ngươi thích thì là thích, chính mình hiểu cảm giác của bản thân và có thể nói ra là tốt rồi, không cần thiết phải trốn trốn tránh tránh che che giấu giấu, không phải cứ thời gian mấy năm mới là tình thâm ý nặng thực tình thực lòng. Tình này không thay đổi nên cũng không cần phải dùng thời gian ngắn dài để cân nhắc.”
Trữ Nhược sửng sốt, im lặng không lên tiếng, sau một hồi thì nhoẻn miệng cười: “Lời của Âu Dương rất đúng lòng ta. Một chút cũng không sai.”
Hắn nhìn nam tử tuấn lãng trước mắt, hơi hơi gục đầu xuống: “Chỉ tiếc ta cho tới bây giờ, trong lòng chỉ có một mình Mộ Cẩm, không cách nào nhận lời ngươi được.”
Âu Dương Huyền Ca buông tay hắn ra: “Hôm nay không được, còn có ngày mai, ta không tin mỗi ngày đều không được.” Hắn xoay người bước ra khỏi cửa, “Trữ Nhược, tối nay đại tiệc, ta dẫn ngươi đi, lúc chạng vạng ngươi ngồi ở trong phòng chờ ta là được rồi.”
******************
Mộ Cẩm tìm thấy Trữ Nhược đang ngồi trên một ghế đá phía sau hoa viên. Trữ Nhược hơi ngửa đầu, hết sức chuyên chú nhìn trời xanh mây trắng.
Mộ Cẩm im lặng không một tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn, một bàn tay khoát lên trên vai hắn, thình lình hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
Trữ Nhược sợ tới mức giật bắn người, trong lúc nhất thời không có dũng khí quay đầu nhìn y, thẳng cổ nói: “Không có gì, nhìn thời tiết thật tốt. Xem ra ngươi chọn đúng ngày lành rồi.”
Không còn ngửi thấy mùi “Mộ hương”, lúc y đến cũng không thể nhận ra nữa.
Mộ Cẩm kê trán vào ót Trữ Nhược, vẫn như bọn họ ngày xưa hay làm. Trong khoảnh khắc tiếp xúc làn da, Trữ Nhược chẳng khác gì nước sôi, theo bản năng muốn tránh đi nhưng đột nhiên ngừng lại. Hắn thò tay đến bắt mạch Mộ Cẩm, sờ sờ trán của y, sau đó nghiêm mặt nói: “Ngươi sốt rồi. Hay là nên sớm quay về nghỉ ngơi đi, đừng đứng ở đầu gió, tránh buổi tối ảnh hưởng xấu đến tinh thần.”. Hắn từ trong túi trước lấy ra một viên thuốc màu xanh nhạt, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay của Mộ Cẩm ra rồi bỏ vào, dặn dò: “Uống đi, ngủ qua một canh giờ, ra chút mồ hôi thì tốt rồi.”
Mộ Cẩm nhìn chằm chằm viên thuốc, cười nói: “Thuốc màu này lần đầu tiên nhìn thấy đó.”
Trữ Nhược trong lòng giật thót, nhưng ngoài mặt lại bất động thanh sắc, chỉ vươn tay muốn đẩy y ra.
Mộ Cẩm vẫn không nhúc nhích, gắt gao ôm lấy bả vai Trữ Nhược: “Ta không muốn đi.”
Trữ Nhược nói: “Không đi thì buổi tối sao thành thân?”
“Ta chỉ muốn ngươi.”
Trữ Nhược chậm rãi nhếch khóe miệng: “Được thôi, ngươi lập tức đi tuyên bố, không thành thân với Sở Vô Sương nữa, ta có thể ở bên ngươi, ai cũng không thể chia cắt.”
Mộ Cẩm sửng sốt, trầm mặc một lát, chần chờ mở miệng: “Còn nàng ấy… thì làm sao bây giờ?”
Trữ Nhược ha ha cười, dùng sức đẩy Mộ Cẩm ra, nhảy ra xa hơn ba thước, đối diện với Mộ Cẩm: “Nếu ngươi có thể đáp ứng ta không thành thân với nàng, ta nguyện ý ở bên ngươi, chẳng sợ bất kì người nào trong thiên hạ phỉ nhổ. Ta cũng không quan tâm có lỗi với Sở Vô Sương hay không. Nhưng ngươi hỏi ‘Nàng ấy thì làm sao bây giờ’, vậy chứng tỏ ngươi không quên được nàng, Trữ Nhược ta không cần một Mộ Cẩm mà trong lòng còn có người khác!”
Trữ Nhược ngạo nghễ đi xa, vừa kiên quyết vừa cứng rắn. Khi trở về phòng mới phát giác mồ hôi đã thấm ướt cả y phục, giống như chạy một con đường dài bằng tốc độ nhanh nhất, nghỉ một chút thì gần như muốn đuối sức.
Âu Dương Huyền Ca ngồi cạnh chiếc bàn vuông nhỏ ở trong phòng, bưng một bình rượu tự rót uống một mình, Trữ Nhược đẩy cửa, hắn đứng dậy đón chào, vừa định nói chuyện thì thấy sắc mặt Trữ Nhược không tốt, liền tiếp tục cúi đầu uống rượu giải sầu.
Trữ Nhược ngồi xuống phía đối diện hắn, ngẩn người nhìn chén rượu giữa khoảng không, Âu Dương Huyền Ca hỏi: “Uống giúp ta một ly có được không?”
Trữ Nhược lắc đầu: “Lần trước uống xong, đau đầu cả ngày, ta đã thề cả đời sẽ không dính vào thứ này nữa.”
Âu Dương Huyền Ca cười nói: “Đó là bởi vì ngươi vẫn chưa phát hiện lợi ích của nó, chờ khi ngươi uống đến vừa tầm, toàn thân đều lâng lâng, hết thảy phiền não đều bay xa, ngươi sẽ cảm giác ngươi là người nhẹ nhõm và vui vẻ nhất trên thế gian này.”
Trữ Nhược không cho là đúng: “Sau khi tỉnh rượu, tất cả lại như thường, cuộc sống như cũ thì có ý nghĩa gì, đơn giản là giấc mộng Nam Kha, say rồi lại tỉnh thôi.”
Âu Dương Huyền Ca cười khổ: “Trữ Nhược Trữ Nhược, ngươi ngay cả một phút vui vẻ và không muộn phiền cũng không muốn cho bản thân, ngươi làm như thế có ý nghĩa gì.” Hắn gõ ngón tay trên mặt bàn, “Chờ qua mấy ngày nữa, ta muốn đi ngao du cùng ngươi, không biết có hân hạnh được ngươi đồng ý hay không?”
“Chúng ta có thể đi xem tuyết lớn ở phía bắc, nghe nói cả trời đất chỉ một màu trắng xoá, khắp nơi đều được màu trắng bao phủ, vạn vật tinh khiết; chúng ta cũng có thể đến phía nam ngắm biển hoa, nghe nói nơi đó quanh năm suốt tháng ấm áp như xuân, các loại kỳ hoa dị thảo trăm phương khoe sắc; nếu ngươi nguyện ý, cũng có thể đến Ngự Kiếm sơn trang của ta, nơi đó có vô số rượu ngon, đều đáng thưởng thức.”
Trữ Nhược nghe đến xuất thần, ngẩng lên đã thấy ánh mắt tha thiết của Âu Dương Huyền Ca, liền cười một cái, thở dài nói: “Chắc là nên đi ra ngoài một chút.” Hắn thấy vẻ mặt người đối diện vui hẳn lên, do dự muốn mở miệng, Âu Dương Huyền Ca đưa tay ngăn cản hắn: “Đồng hành là được rồi, ta chẳng mong ước gì hơn đâu.”
Hắn bỗng nhiên cảm thấy được, trò chuyện với người như vậy thật sự cũng cảm thấy thoải mái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT