Lại trôi qua ba ngày ôm hi vọng, do luyện đan đã đến những bước cần thiết, gần đây cái lò đều dùng lửa nhỏ để nấu tiên đan, Tuyết Cầu dần dần quen việc hơn. Đến lúc rỗi, mọi người liền thấy y ngồi ở góc xa xa lầm bầm lầu bầu với hình vẽ trên xe đẩy.
“Linh Đang tiền bối, lúc nào thì có thể chạy trốn ?”
“Đợi thêm ba ngày, chính là ngày tiên đan ra lò, lò sẽ nghỉ ngơi vài ngày, khi đó sẽ đến phiên ngươi được nghỉ, không ai quản ngươi, ngươi có thể nhân cơ hội này chuồn . Còn nữa, ta không phải là Linh Đang.”
“Ồ. . . . . .” Tuyết Cầu rất bội phục Linh Đang, lưu lại tàn niệm gì gì đó mà còn có thể biết rõ quá trình luyện đan như thế. Nhất thời y đối với nhân vật này rất tò mò, liền hỏi: “Vậy ngươi biết Linh Đang tiền bối hiện tại ở đâu không?”
“Biết. . . . . .” Giọng của xe đẩy lập tức trở nên dị thường nặng nề, “Bọn họ bắt hắn trở về rồi nhét vào lò luyện đan, thiêu thành tro tàn. . . . . . không ai nhìn thấy một màn tàn nhẫn ấy, chỉ vì ta và hắn ý nghĩ tương thông, có thể đồng thời cảm nhận được cỗ lửa nóng ấy, mới biết Linh Đang bị trừng phạt như vậy . . . . .”
Ngực Tuyết Cầu đột nhiên như bị chùy nện vào, khó chịu.
Xe đẩy dè dặt hỏi: “Ngươi không cảm thấy sợ? Ngươi không sợ vạn nhất bị bắt, sẽ có kết quả như Linh Đang gặp phải ?”
“Không phải . . . . .” Tuyết Cầu mím môi, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống , “Ta chỉ là cảm thấy. . . . . . ta cảm thấy Linh Đang tiền bối thật đáng thương. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”
“Ngươi vẫn quyết định mạo hiểm chạy trốn sao?”
“Ừ! Không những như thế, ta còn muốn trộm tiên đan Thái Thượng Lão Quân ! Một không làm, hai không nghỉ, chạy thì phải chạy cho ngầu một chút!
“A?”
“Ta muốn A Lạc trường sinh bất lão.” Tuyết Cầu quật cường nhìn chằm chằm mấy người trong phòng luyện đan, “Như vậy cũng không uổng công ta ở cái địa phương quỷ quái này lãng phí nhiều thời gian như vậy!”
“Ha ha . . . . Ngươi thật là thiên chân khả ái, nhưng nếu như ngươi nhất định phải làm như vậy, thế ba ngày sau tới phòng luyện đan số bốn mươi chín xúc than đi.”
“Tại sao phải tới đó?”
“Phòng luyện đan số bốn mươi chín đã lâu chưa thành công luyện ra tiên đan, ngươi biết tại sao không?”
“Không biết.”
“Bởi vì nguyên thần Linh Đang trong lò, hắn ở bên trong gây sự .”
“A? ! Thì ra nguyên thần Linh Đang chưa bị hủy ? !”
“Ừ, bởi vì Linh Đang là hỏa tước, tam muội chân hỏa đốt được thân thể của hắn, nhưng lại không hủy được nguyên thần hắn, hắn đến nay đều núp ở trong lò đó không dám ra .”
“Vậy thì tốt quá! Lần này chúng ta cùng nhau chạy trốn đi!”
“Được, để Linh Đang tạm thời bám vào trên tiên đan, sau đó ngươi dẫn hắn ra ngoài.”
“Ừ! Được!”
Ba ngày sau, Tuyết Cầu theo kế hoạch đẩy xe than tới phòng luyện đan số bốn mươi chín để xúc than, vừa nhìn thấy ngốc đồng tử kia quạt lò lửa, y mới nhớ tới lần trước chính là ở chỗ này, cái tên đáng ghét kia đá ngã xe than mình. Mà lúc này, hắn đang khẩn trương đi theo sau mông đại đồng tử nhìn quanh lò.
Đột nhiên “bùm” một tiếng nổ tung, khói lửa tuôn dày đặc, hai tên kia lúc này bị hun thành đen thui.
Đại đồng tử không để ý tới ho khan, cuống quít dùng kềm moi ra viên tiên đan, nhìn cẩn thận chu đáo, xác định là thứ thất bại , sau đó suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, tóm tóc mình tự hỏi: “Tại sao? ! Tại sao lại thất bại? ! Tiếp tục như vậy ta làm sao báo cáo?”
“Đừng . . . . . Đừng như vậy. . . . . .” Ngốc đồng tử tiến lên an ủi, lại bị hắn một tay hất ra.
Tuyết Cầu thấy vậy, trong lòng thầm thích thú, ưỡn ngực, mặt vô biểu tình đi qua hỏi: “Có thể xúc than ra chưa?”
“Xúc đi. . . .” Đại đồng tử hữu khí vô lực phất tay, nhức đầu đi qua một bên.
Tuyết Cầu xúc than, cầm xẻng nhỏ xúc, bên trong là bụi than giống như thường ngày, thuận tiện ánh mắt chuyển chuyển quan sát hết thảy trong lò, bên trong đỏ au, vài tiên đan tán loạn màu sắc ảm đạm, mảnh sứ vỡ bể tan tành, không biết nguyên thần Linh Đang ở nơi nào. . . . . . Đột nhiên có một viên tiên đan tròn tròn phiếm kim quang chuyển động tại chỗ, tựa hồ đang hấp dẫn chú ý của Tuyết Cầu. A? Chẳng lẽ đây là Linh Đang tiền bối sao?
Tuyết Cầu nhất thời khẩn trương, cẩn thận đem viên tiên đan và cặn than xúc ra ngoài, chuyển qua xe đẩy, tiên đan tựa hồ vui vẻ xoay xoay, sau đó núp vào trong cặn than. Tuyết Cầu xác định đây là nguyên thần Linh Đang, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất lấp đầy một xe đẩy rồi chạy một mạch cũng không quay đầu lại . . . . . .
Trên đường, Tuyết Cầu đè thấp thân thể hỏi một đống cặn than trong xe: “Là Linh Đang tiền bối sao?”
“Là ta.”
“Thật tốt quá, hiện tại ta nên đi đâu?”
“Giống như thường ngày, trước tiên đổ đống cặn than này đi. À, đừng quên đem ta ra ngoài.”
“Được!” Tuyết Cầu một đường chạy chậm, sau khi moi ra viên tiên đan, nhìn rồi nhìn, hỏi: “Tiền bối, viên tiên đan này có thể khiến cho người trường sinh bất lão không?”
“Có thể, ta không hủy nó.”
“Vậy thì tốt quá!” Không cần lại đi trộm.
“Mau, ngồi lên xe đẩy.”
“Ừ!” Tuyết Cầu nhét tiên đan vào đai lưng, nhảy lên xe đẩy, xe đẩy này vui vẻ nói một câu: “Hai vị ngồi vững vàng!” , rồi nhanh như gió băng về phía trước.
Vọt vào đống đá trong giả sơn, xe đẩy nhỏ quẹo trái quẹo phải, còn thỉnh thoảng quay vòng 360 độ tại chỗ, quay tới độ đầu Tuyết Cầu muốn bất tỉnh, chạy hồi lâu, Linh Đang đột nhiên bảo dừng. “Trận hình này đã biến đổi, khác lúc ban đầu.”
“A?” Tuyết Cầu vốn có chút hoảng hốt, Linh Đang vừa nói như thế, càng thêm luống cuống tay chân.”Tiền bối, tại sao Đâu Suất Cung này kỳ quái như thế? Ta lúc tiến vào căn bản chưa từng thấy nhiều núi đá như vậy .”
“Lúc có người tiến vào, mê trận này tự nhiên sẽ thu. Muốn thừa dịp khi đó chạy trốn đếm không ít, nhưng, khi đó thủ vệ nghiêm nhất, hơn nữa thủ vệ Đâu Suất Cung đều ẩn núp ở nơi không nhìn thấy, cho nên chúng ta coi như ra khỏi mê trận này, cũng không thể phớt lờ, lần trước ta do quá sơ suất, mới bị thủ vệ bắt được .”
“Ồ.” Tuyết Cầu vì muốn gặp lại A Lạc, nghiêm túc ghi nhớ mỗi một câu của Linh Đang.
Tiếp theo, Linh Đang phát hiệu lệnh, chỉ huy xe đẩy tiếp tục đi về phía trước một đoạn, nhưng tựa hồ không có đầu mối. Đang nhìn quanh, đột nhiên nghe tiếng nói chuyện của hai người, hơn nữa dần dần rõ ràng.
“Không xong, nhất định là thủ vệ! Chạy mau!” Linh Đang mới vừa nói như thế, xe đẩy liền phóng tới bên cạnh, mới vòng qua một khối núi đá, liền chạm mặt hai gã thủ vệ mặc khôi giáp, một tên trong tay cầm thương bạc, một tên thắt lưng đeo trường kiếm, bộ dạng thoải mái, vóc người cũng không khôi ngô cho lắm, khác hẳn thủ vệ thiên binh .
Tên cầm thương bạc vừa thấy Tuyết Cầu, lập tức lớn tiếng quát: “Tiểu đồng to gan, dám chạy?!”
Tuyết Cầu ngay cả kêu cũng không kịp, xe đẩy liền ‘rẹt’ một cái, chở Tuyết Cầu trốn.
“Đứng lại!”
Hai gã thủ vệ lập tức đuổi theo, xe đẩy chạy lung tung, mất đi phương hướng; Linh Đang cũng rối loạn trận cước, không còn cách nào, căn bản không hiểu được mê trận này chính xác nên đi thế nào. Đáng ghét hơn là hai gã thủ vệ kinh động mê trận, tất cả núi đá bắt đầu nhanh chóng trồi lên, cả Đâu Suất Cung phát ra tiếng vang ‘rầm rập’, tất cả mọi người khẩn trương nhìn quanh, không biết xảy ra tai họa gì .
Trường kiếm rút khỏi vỏ, một đạo kiếm khí bén nhọn đánh tới, Tuyết Cầu bị buộc nhảy khỏi xe, thiếu chút xíu nữa sẽ cùng xe đẩy xương nát thịt, đã chật vật như thế, dứt khoát biến trở về nguyên hình ngậm tiên đan, liền lăn một vòng khắp nơi chui loạn, thật may còn có ưu thế duy nhất là thân thủ nhanh nhẹn, có thể vật lộn với hai tên thị vệ.
Có câu nói, người ngốc có ngốc phúc. Tuyết Cầu trong hốt hoảng thế nhưng lại có thể chạy ra khỏi đống đá, bản thân còn chưa phản ứng kịp đã thấy đại môn Đâu Suất Cung !
“Mau! Mau! Mau ra cửa!” Linh Đang trong miệng lo lắng kêu.
Bạn đang
Tuyết Cầu vọt tới cửa, nhưng cửa sắt nặng nề đẩy thế nào cũng đẩy không ra, lại không thể nói chuyện, vừa nói thứ trong miệng có thể rớt! MàTuyết Cầu thì đang rất vội. . . . . .
Mắt thấy thủ vệ sắp đuổi tới, cửa sắt này đột nhiên mở ra, mới phát hiện một đường khe nhỏ, Tuyết Cầu nhảy qua một cái, lướt qua ngưỡng cửa, chui vào giữa hai chân của người đến từ bên ngoài. Y không quản chuyện chui vào đáy quần người ta, chạy quan trọng hơn !
“Tiểu Miêu từ đâu tới vậy ta? Thật yêu . . . . . .” Người tới tựa hồ không biết rõ xảy ra chuyện gì, nhìn thân ảnh Tuyết Cầu nhanh chân chạy như điên, vuốt râu ngây ngốc cười.
Hai gã thủ vệ theo sát vọt ra, vừa thấy người này, lập tức một chân quỳ xuống.
Người tới thấy hai gã, liền hỏi: “Đan Thục, Đan Mục, hai người các ngươi sao hốt hoảng vậy ?”
Đan Thục lập tức hồi báo: “Lão Quân, một tên đồng tử trong cung ngài chạy trốn.”
“Lại chạy ?”
“Chính là hồ ly tinh mới vừa rồi trốn được .”
Ồ, thì ra vừa rồi là hồ ly tinh à ! “Vậy bắt nó về là được.”
“Lão Quân, hồ ly kia hình như còn tha một viên tiên đan!”
“Cái gì? !” Thái Thượng Lão Quân này hận nhất chính là người khác động đến tiên đan hắn, vừa nghe như thế, giận đến nỗi râu ria trắng phau trên miệng cũng giật ra, lớn tiếng khiển trách: “Vậy còn không mau đuổi theo cho ta !”
“Dạ”Hai gã thủ vệ lĩnh mệnh sau đó nhanh chóng đạp mây đuổi theo.
Thái Thượng Lão Quân thở phì phò nhìn thân ảnh của bọn họ biến mất ở đám mây, mới quay đầu dán râu lại, lắc lắc xâu hồ lô không trong tay, đi vào Đâu Suất Cung — hôm nay là ngày thu tiên đan, nếu không cũng chả muốn tới đây.
Tuyết Cầu trốn xuống hạ giới, Linh Đang yêu cầu nhanh chóng tìm một động vật mới vừa chết, hắn mới ra ngoài, ba hồn bảy vía ở trạng thái tán loạn quá lâu, nhất định phải tìm thân thể để ngưng thần, tiên đan không phải nơi thích hợp .
Đúng lúc hai người nhìn thấy trên cây một con chim nhỏ rơi xuống ổ bỏ mình, hồn phách yếu kém mới vừa bay ra ngoài cơ thể, Linh Đang không nói hai lời, lập tức nhập vào.
Hoàn thần một lát sau, Linh Đang chậm rãi mở mắt. Tuyết Cầu lập tức hỏi: “Linh Đang tiền bối, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Hoàn hảo. . . . . . Tuyết Cầu, cám ơn ngươi.”
“Không, không, là ta cám ơn ngươi mới đúng.” Tuyết Cầu ngượng ngùng gãi gãi đầu, y không biết tiếp theo nên làm cái gì, nghĩ một chút, liền hỏi: “Tiền bối, ngươi có đói bụng không? Ta tìm hai con trùng tử cho ngươi ăn .”
“Không. . . . . . Không cần. . . . . .” Linh Đang lảo đảo lắc lư đứng lên, vỗ hai cái cánh nhỏ, cảm thấy thân thể này cũng không tệ lắm. Ngẩng đầu lên, nhìn Tuyết Cầu nói: “Tuyết Cầu, chúng ta chia tay thôi. Thật vất vả mới lần nữa lấy lại được tự do, quý trọng hơn nhé.”
“Được. . . . . .”
“Ngươi bây giờ trước tiên nên trốn đi, hai gã thủ vệ kia tùy thời sẽ đuổi theo đến đây; mà bọn họ không biết sự tồn tại của ta. . . . . .” Nói đến đây, Linh Đang mang theo xấu hổ, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có phải cảm thấy ta rất giảo hoạt?”
Tuyết Cầu lắc đầu, thật lòng mỉm cười, “Ta có thể trở về là tốt rồi, tiền bối, ta nhất định phải về Tế Tuyết Sơn một chuyến, vậy ta đi trước.” Nói xong, y liền vội vã leo lên mây bay đi.
Linh Đang nhìn trời, chỉ có thể cầu mong Tuyết Cầu đừng xảy ra chuyện.
Tuyết Cầu bay xa biến mất, một con chim nhỏ đỏ au, không có lông vũ bay lên bầu trời tự do . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT