Hai tháng sau, cả ngày mưa phùn rả rích, A Lạc và Tuyết Cầu rốt cục đúng hạn đến chân núi Hỏa Vân sơn .
A Lạc ngẩng đầu nhìn lên, núi rất cao, chắc cũng đến mây, thế này phải bò bò đến năm nào tháng nào đây? Hắn tự động viên mình, chống cái ô rách, đạp lên thềm đá trơn tuột, từng bước từng bước đi lên đỉnh núi, thuận tiện than vãn với Tuyết Cầu:
“Nghe tên, ta còn tưởng rằng Hỏa Vân sơn là tòa núi hoang vu không có một ngọn cỏ, không nghĩ tới xanh tươi vậy nha.”
Tuyết Cầu nói như đương nhiên: “Chứ sao, Hồ Hữu là yêu tinh luôn coi trọng sinh hoạt, đặc biệt thích ở nơi non xanh nước biếc.”
“Ta muốn hảo hảo nghiên cứu, hảo hảo nghiên cứu!”
“Vậy thì trèo nhanh lên một chút !”
“Trèo không nhanh được mà, ngươi xem ta giày đều rách, làm sao nhanh được?”
Cũng phải, A Lạc mấy ngày nay đều mang theo mình lên đường, giày vải cũng mài rách, nơi này một dãy rừng núi trước sau không thôn không điếm, có tiền cũng không có chỗ mua.
Tuyết Cầu ngoan ngoãn im lặng, bắt đầu suy tư công việc báo đáp ngày sau. Ai ngờ A Lạc đã suy nghĩ toàn bộ dùm Tuyết Cầu.
“Cầu Cầu, lần này ngươi nếu biến trở về nhân dạng, ngươi nên hảo hảo báo đáp ta một tý ! Ít nhất may cho ta mười đôi giày mới, mời ta ăn mười bữa ăn ngon, phải trợ giúp ta hoàn thành ‘Quần ma chí’, tốt nhất còn có thể giới thiệu cho ta một mỹ nhân làm vợ. Ta không ngại nàng không phải loài người, ta rất muốn thử nghiệm cùng yêu tinh lấy nhau. . . . . . À. . . . . Nếu có thể có hài tử, ngươi có thể làm cha nuôi hài tử của ta. . . . . .”
Lòng tham không đáy đại khái chính là thế này. Tuyết Cầu liếc hắn một cái, nhìn nấc cao vô cùng ở nơi này xong đem ‘ngươi đi chết đi !’ đổi thành ‘yêu cầu của ngươi có phải hơi nhiều hay không?’
“Ta không cảm thấy nhiều à, ngươi là đại tiên, chút chuyện như thế không làm khó được ngươi, đúng không?”
“Đúng, đúng . . . .” Đúng cái rắm! Phải hoàn thành nhiều yêu cầu như vậy, không bằng làm một con cầm thú vong ân phụ nghĩa dễ hơn không !
Trong núi sương mù dần dần dày lên, dày đến độ nếu ném Tuyết Cầu ra một trượng liền không thấy rõ nó ở đâu.
A Lạc chỉ có thể nhìn thấy mấy bước thềm đá dưới mắt, không khỏi có chút lo lắng, “Cầu Cầu, sương mù dày như vậy, có thể đi nhầm đường núi không?”
Tuyết Cầu rất chắc chắc, “Sẽ không, sẽ không, Hỏa Vân sơn chỉ có một con đường ! Tiếp tục đi về phía trước.”
“Nhưng. . . .”
“Không nhưng gì hết ! Tiến về phía trước!”
“Chính ngươi xem !” A Lạc chỉ một cái phía trước, mặc dù chung quanh sương mù rất dày. nhưng khu vực nhỏ phía trước lại dị thường rõ ràng.Đường nhỏ bọn họ lên núi không ngờ lại phân ra bảy, tám lối rẽ, xiêu xiêu vẹo vẹo , không biết qua hướng nào. . . . . .
Nguy rồi, cái này dường như là mê trận của Hồ Hữu. Tuyết Cầu đau đầu. . . . . .
A Lạc nhìn bảy tám con đường này, nhíu mày.”Cầu, đi đâu?”
“”Ách. . . . . . đường thứ ba bên trái. . . . .” Nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng, lập tức vung móng vuốt, “Không không không, là đường thứ ba bên phải.”
“Ngươi rốt cuộc có biết hay không vậy?”
“Chẳng lẽ ngươi biết ? !”
A Lạc bĩu môi, đi đường thứ ba bên phải.
Đi nửa canh giờ, con đường này lại sinh ra bảy tám con khác. . . . chiếu theo mệnh lệnh của Tuyết Cầu, A Lạc lại đi đường thứ ba bên trái.
Sau nửa canh giờ lần hai, đường núi lại một lần phân nhánh, Tuyết Cầu lại tiếp tục truyền mệnh lệnh.
Sau nửa canh giờ lần ba, nửa canh giờ lần bốn, tình huống lần nữa phát sinh y hệt.
A Lạc mệt mỏi thở dốc, hổn hển trách cứ Tuyết Cầu: “Cầu ngốc, ngươi căn bản không biết đường !”
Tuyết Cầu thong thả ngồi ở trên bả vai A Lạc, sao có thể hiểu tâm tình của hắn? Cố chấp nói: “Ngươi biết cái gì? Là vậy !Tiếp tục, lần này là đường thứ nhất bên trái.”
“Ta mới không tin ! Ta muốn đi đường thứ nhất bên phải !”
“Bên trái!”
“Bên phải!”
“Bên trái!”
“Bên phải!”
“Ngươi tên ngốc! Ngươi biết cái gì? Ngươi không học qua cái này!”
“Ngươi là con hồ ly ngốc! Ngay cả nhà bằng hữu cũng đi không biết vào!”
“Ngươi dám nói ta ngốc? !”
“Ngốc ! Ta chưa từng thấy con hồ ly ngốc như ngươi !”
“Được ! Dù sao giá trị lợi dụng của ngươi chỉ đến đây mà thôi! Ngươi đi bên phải của ngươi, ta đi bên trái của ta !Chúng ta mỗi người một ngả! Ngươi ở trên núi đói chết, chết rét, ngã chết cũng đừng trách ta! Tạm biệt, ngốc thư sinh! Ha ha ha. . . . . .” Tuyết Cầu nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy lên thềm đá bên đường thứ nhất tay trái,liều chạy, bỏ lại A Lạc trong sương mù phía sau gọi “Cầu Cầu, Cầu Cầu” .
Bất quá, mới đi một đoạn ngắn, Tuyết Cầu liền hối hận. Bởi vì mưa vẫn còn rơi, nó không có ô. Quay đầu lại nhìn, không nhìn thấy A Lạc,nghe không thấy thanh âm của hắn. Quên đi, chỉ cần kiên trì nữa một tí là có thể tới chỗ Hồ Hữu tắm thoải mái.
Ôm ảo tưởng tốt đẹp, Tuyết Cầu lại đi thật lâu, cho đến lần thứ N thấy đường núi phân nhánh. . . . . .
Không được, không được. . . . . Tuyết Cầu chân sau vừa trợt, thiếu chút nữa lăn xuống núi,hoảng hồn ngã úp sấp ở trên đường, lông toàn thân ướt nhẹp,nhiệt độ lại thấp, bụng ‘rột rột’ kêu loạn, thật là đói bụng đến độ chân mềm chân tê hoa mắt . . . . . nhưng lương khô đều ở trên người tên thư sinh chết tiệt kia. . . . . Ô ô ô. . . . . .
Xem ra đói chết chết rét ngã chết không phải là thư sinh mà là mình.
Tại sao có thể cho phép chuyện mất mặt như vậy phát sinh? ! Khẽ cắn răng, Tuyết Cầu dũng cảm đứng lên lần nữa, từng bước từng bước đi lên . Rốt cục cũng để nó mèo mù vớ phải chuột chết đi đúng đường, đợi trời tối đen, thành công bò lên đỉnh núi, Tuyết Cầu vừa nhìn thấy gian nhà quen thuộc liền ra sức vọt tới trước cửa, giơ lên móng vuốt gõ cửa điên cuồng, “Hồ Hữu! Hồ Hữu! Ta là Tuyết Cầu!”
Bên trong không có ai tới coi cửa, chỉ có thanh âm chuyện trò vui vẻ truyền ra từ cửa sổ,cảm giác vô cùng sôi nổi. Hồ Hữu thường ngày thích sống một mình, tại sao có thể có khách được?
Tuyết Cầu nhảy lên , ghé đầu nhìn , kết quả làm nó choáng váng. . . . . A Lạc cùng Hồ Hữu đang ngồi ở trước bàn đầy món ngon vui vẻ chè chén.
Hồ Hữu vẫn như cũ một thân đạo bào trắng đen, tóc đỏ nửa dài không ngắn, nụ cười hiền hòa làm nền cho cặp mắt xanh lục xinh đẹp, ân cần vì A Lạc rót đầy rượu vào chén nhỏ,”Tới, Lạc huynh, ta mời ngươi một chén!”
A Lạc lập tức nâng chén chào đón, “Hồ huynh ngươi thật là quá khách khí!”
“Ngươi một giới văn nhược thư sinh, vậy mà có thể một mình xông phá ‘ thất thượng bát hạ ’ của ta, tại hạ thật bội phục bội phục.”
“Nào có, nào có, lúc trước đều là Tuyết Cầu mang ta đi. . . . . ách. . . . . .mói đến Tuyết Cầu , y thế nào còn chưa tới? Ta cũng đã tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi chốc lát, rồi cùng Hồ huynh dùng bữa, có phải nên. . . .”
“Không cần không cần, ” Hồ Hữu khoát khoát tay, “Để tự y lên,ngay cả cái mê trận cơ bản cũng không phá được, y còn có thể coi là hồ tiên sao?”
“Nhưng y hiện tại không có pháp lực, cũng giống như hồ ly bình thường . . . . .”
“Ngươi không phải cũng không có pháp lực? Cái trận tồi này không cần đến nó, chỉ cần đi đúng đường là có thể.Hơn nữa. . . . . ha ha . . . . cũng là cơ hội tốt chỉnh vật nhỏ kia! Y tính tình cũng không tốt !”
“Cũng đúng! Ha ha . . . .”
Hồ Hữu tựa hồ rất vui vẻ, A Lạc cũng thoải mái sang sảng,sạch sẽ, một dáng vẻ rất hưởng thụ .Không ngừng thích thú gắp thức ăn ,uống rượu.
Tuyết Cầu trên cửa sổ nhìn hết thảy,giận đến phát run, cóng đến run lên, một tia nước mũi rũ xuống. Căm phẫn không ngớt mắng: “Hồ Hữu, cái đồ bỏ đi này . . . . .”
“Ách?” Trong nhà hai người đồng thời nhìn về cửa sổ, “Tuyết Cầu? !”
Tuyết Cầu nhảy vào nhà, nó muốn tức miệng mắng to, mắng chết hai tên bại hoại này! Nó muốn nhảy lên cái bàn la lối, đá ngả lăn món ngon họ đầy bàn của họ! Nhưng cả người không có khí lực, không thể làm gì khác hơn là nằm trên mặt đất che mắt “ô ô” khóc.
Hồ Hữu vừa nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tuyết Cầu, thế nhưng không chút nào đồng tình cười lên!”Cầu Cầu. . . . . Ngươi thế nào ra bộ dáng này? Ha ha ha ha ha. . . . .”
Vẫn là A Lạc tốt, bưng tới thùng gỗ nhỏ đã sớm chuẩn bị xong,đổ vào nước tắm nóng hổi, đem Tuyết Cầu thả vào. “Được rồi, đừng khóc.”
Tuyết Cầu thấy được nước nóng, tâm tình cũng bình tĩnh không ít, ngẫm lại mình mắng A Lạc là ngốc thư sinh, bây giờ người ta không so đo hiềm khích trước kia,còn đối với mình thật tốt,thật có điểm ngượng ngùng, vừa định mở miệng cám ơn A Lạc hắn lại mang đến một câu sấm sét giữa trời quang. “Cầu Cầu à, Hồ huynh nói hắn không biết thế giải dược hiệu ki ki quả.”
“Hả?”
“Hồ huynh nói hắn không biết giải dược hiệu ki ki quả .” A Lạc chỉ lặp lại đầu đuôi, nhưng lặp lời xong, Tuyết Cầu trong tay lập tức mềm rớt. . . . .”Tuyết Cầu! Tuyết Cầu! Ngươi làm sao rồi? ! Tỉnh tỉnh đi! Này !”
Tuyết Cầu thà rằng mình đói bất tỉnh ngủ ba ngày ba đêm, coi như mình gặp cơn ác mộng, tỉnh mộng mình vẫn ở nhân dạng xinh đẹp. Nhưng mới bất tỉnh một cái, Hồ Hữu đồ bỏ đi kia liền vận tiên khí trong miệng truyền tới, đem mình cứu tỉnh . . . . . .
“Tuyết Cầu, ngươi ăn chậm một chút thôi.” Hồ Hữu dùng chiếc đũa chọt chọt cái mông Tuyết Cầu, vẫy cũng không vẫy.
Nếu bất tỉnh không được, vậy thì ăn sạch thức ăn ngon trên bàn ! Tuyết Cầu cạp móng giò kho tàu so với nó còn lớn hơn một vòng điên cuồng gặm gặm .
A Lạc rất kinh ngạc nhìn nó, “Cầu Cầu, móng heo này so với cái đầu ngươi còn lớn hơn, ngươi làm sao có thể đem nó ăn sạch được?”
Tuyết Cầu đánh cái nấc, sờ sờ cái bụng tròn, giơ lên một cái móng vuốt bắt đầu xỉa răng. “Đây chính là khác nhau giữa người và yêu.Chi tiết trong đó,ta ngày sau sẽ nói cho ngươi.” Vừa nói xong, quay đầu nói với Hồ Hữu: “Bất kể như thế nào ngươi nhất định phải giúp ta, ta tin thiên tài như ngươi chỉ cần tốn mấy ngày là có thể giải được dược hiệu ki ki quả đáng chết này.”
Hồ Hữu đảo mắt, buông xuống bát đũa nói: “Ách. . . . . . ta gần đây bề bộn nhiều việc. . . . . .”
“Ngươi không giúp ta ta ở chỗ ngươi ba năm.”
“. . . . . . Cho nên ta không thể không xáo trộn thời gian ta an bài, nặn ra chút thời gian nghiên cứu cái quả này.” Hồ Hữu lộ ra một nụ cười cứng ngắc.
“Vậy ta liền toàn bộ nhờ ngươi! Hôm nay mệt chết ta, ngủ trước nha.” Nói xong, nó liền chuẩn bị leo lên giường.
“Ba” một cái, Hồ Hữu đè xuống đuôi nó. “Cầu,ngươi biết, ta bên này chỉ có hai cái giường,một cho ta, một cho khách nhân.”
“Đúng vậy, khách của ngươi không phải là ta sao?”
Hồ Hữu lắc đầu một cái, chỉ chỉ A Lạc–A Lạc trên mặt chính là một mảnh xuân hoa sặc sỡ cười khúc khích.
Thật phiền ,mà vóc người hắn so với mình hơn gấp mười lần, rõ ràng tên thư sinh chết tiệt này thích hợp với giường hơn . . . . . . Tuyết Cầu rất không thoải mái bĩu môi.
Hồ Hữu cười lấy ra một cái rổ mây, để một khối da hổ,bưng đến trước mặt Tuyết Cầu.”Tuyết Cầu, ngươi tối nay ngủ ở đây.”
“Hừ !Ngủ thì ngủ.”Nói xong,ung dung nhảy vào rổ, cuộn người chậm rãi nhắm mắt lại.
Đáng tiếc, mới vừa ngủ không lâu, Tuyết Cầu bụng đau một trận, làm nó đau tỉnh. Gắng sức từ trong rổ lăn ra, suy yếu bò đến bên Hồ Hữu hỏi: “Hồ. . . . . . Hữu. . . . . A. . . . . . Ngươi làm bữa tối có vấn đề phải không? Bụng ta đau quá. . . . .”
“Làm sao có thể? Ta và A Lạc cũng không có vấn đề gì mà .”
“Có phải do ăn nhiều không?” A Lạc ngồi chồm hổm xuống chọt chọt bụng Tuyết Cầu.
Hắn này dùng sức chọt một cái càng làm cho dạ dày Tuyết Cầu cuồn cuộn, cảm giác đau, trướng toàn bộ xông xuống, Tuyết Cầu nhất thời gấp đến độ kêu to: “Ta muốn ị ! Ta muốn ị !”Vừa nói liền muốn lao ra khỏi phòng,bị Hồ Hữu ngăn lại: “Đứng lại! Muốn đi đâu ?”
“Đi ị !”
Hồ Hữu nhíu mày, ác ý nói: “Không cho phép ở đỉnh núi ta tùy ý phóng uế.”
“Ta hiện tại cái bộ dáng này không tiện dùng bô !” Đoạn đường này đều là giải quyết ngay tại chỗ !
“Ta đâu quản ngươi tiện hay không.” Nói xong, liền tóm Tuyết Cầu đi vào một phòng nhỏ. . . . .
Tiếp theo, liền có một màn như vầy–
Tuyết Cầu dựng thẳng đuôi, bất mãn ngồi ở trên mép bô dày một tấc, tùy thời có thể nguy hiểm té xuống làm nó như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, mà phía trước nó là A Lạc ngồi chồm hổm khuôn mặt mới lạ,vui rạo rực cầm giấy bút tiến hành vẽ hiện trường.
“Cầu Cầu, ngươi còn chưa khỏe hả?Ta sắp vẽ xong .”
“. . . . . .”
“Cầu Cầu, thật ra thì ngươi toàn thân căng thẳng cũng có chút cảm giác uy phong lẫm lẫm !”
“. . . . . .”
“Cầu Cầu, ngươi. . . . . .”
“Con mẹ nó ngươi xong chưa? !” Tuyết Cầu rốt cục không nhịn được! Chỉ vào mũi A Lạc mắng to: “Nhìn người ta đi nhà xí ngươi cũng có thể nhìn vui vẻ như vậy, ngươi không phải biến thái chứ? ! Hay là nói ngươi thật coi ta là súc sinh, tiến hành nuôi dưỡng quan sát ? Nếu không phải xem phần ngươi đưa ta tới, ta đã sớm đem ngươi. . . . . .”
“Tũm”một tiếng. Tuyết Cầu kích động mất đi thăng bằng, trượt chân rơi xuống. . . . .
“Tất cả mọi người nhìn thấy, là y tự té xuống , không phải chuyện của ta. . . . . .” A Lạc nhún vai một cái, chột dạ đi ra ngoài.
“Ô ô ô. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Tuyết Cầu ngâm mình ở trong tiểu mộc bồn đầy hương liệu cánh hoa,lần nữa uất ức khóc thút thít.
Lần này tắm cho nó chính là Hồ Hữu, A Lạc đã “ngủ say” , nằm nghiêng mặt ngó vách tường không nói tiếng nào. Thật đúng là giả vờ.
“Hồ Hữu, ngươi nhất định phải giúp ta một chút, cái bộ dáng này ta nhất định sẽ chết ! Ta sống không được ba năm !”
“Được rồi được rồi, ta biết.”
“Ta cũng không chịu được nữa , ô ô ô. . . . . .”
“Ừ! Ta tối nay tra tài liệu .”
Nghe được câu này,Tuyết Cầu trong lòng mới dễ chịu chút. Tắm xong làm khô lông sau,rốt cục ngủ thật say.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hồ Hữu đưa ra một đơn thuốc, nói là tìm được giải dược ki ki quả. Tuyết Cầu liên tiếp khen mười câu”Thiên tài” , đoạt lấy phương thuốc vừa nhìn: tróc da mãng xà, độc dịch của cóc, hoa của thực nhân đằng, cùng nước miếng giống đực liền có thể giải độc.
Hồ Hữu chỉ vào phương thuốc nói: “Da rắn và cóc ta đều có, hoa của thực nhân đằng ta không có, nó rất khó chơi, bằng không ngươi đi phụ cận tìm một chút . . . còn nước miếng giống đực. . . . .” Hắn liếc A Lạc một bên giả vờ nghiêm chỉnh tiến hành học tập, “Sẽ không có vấn đề.”
Tuyết Cầu tưởng tượng bộ dáng thực nhân đằng ,”Phụ cận nơi này có thực nhân đằng sao?”
“Có, qua hai đỉnh núi thì có một gốc.”
“Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi!”
“Đi đâu? Đi đâu?” A Lạc ném sách xuống hưng phấn xông lại.
“Không liên quan tới ngươi!” Tuyết Cầu hận chết hắn! Ngày nào đó phục hình người nhất định phải đạp hắn vào trong nhà xí !
Hồ Hữu xin lỗi hướng A Lạc cười cười, “Chúng ta phải đi tới đỉnh núi thấp nhất phía đông, có chút nguy hiểm, ngươi cũng đừng đi !”
Cứ như vậy, A Lạc bị ném ra.
Bất quá, chờ Hồ Hữu biến mất ở trong phạm vi tầm mắt, hắn nhìn ra xa đỉnh núi thấp nhất phía đông — hoàn hảo, không xa lắm.Vì vậy hắn hào hứng theo đuôi . . .
Đông Sơn. Xưa nay là nơi an tĩnh không tiếng động giờ phút này đang nhao nhao kêu la.
“Không được không được!” Hồ Hữu chật vật giương nanh múa vuốt trốn ra được, đạo bào hợp với nội y đều bị xé rách !Thực nhân đằng vung nhánh ,căm hận ném ra một đoàn bạch cầu: “Hồ ly chết tiệt! Lăn đi cho ta! Tới nữa liền lột da các ngươi !”
Hồ Hữu cuống quít phi thân tiếp được bạch cầu kia, hoàn hảo, tóm được . . . . .
“Tuyết Cầu, chúng ta hôm nay hãy đi về trước đi. . . . . .”
“Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . .” Cái bạch cầu kia vung ra tứ chi, hữu khí vô lực nằm trong lòng bàn tay Hồ Hữu, trên người bị quất một mảnh,lông trách bị mất không ít.
Hồ Hữu cũng tốt hơn tới đâu, hắn vốn chính là học giả lịch sự, thân thủ cũng không linh hoạt, trên mặt cũng bị quất mất cái. . . . .”Tuyết Cầu,ta trở về nghĩ biện pháp . . . . .”
Hoa của Thực nhân đằng giấu ở tận cùng bên trong, bên ngoài bảo vệ tầng tầng lớp lớp không thể làm cho người ta đến gần . . . . lại không thể dùng hỏa công. . . . . .
“Hi !Tìm được các ngươi!” A Lạc vui vẻ chạy lên trước, bất quá hắn trực tiếp bị bầy xà dây mây múa loạn trước mắt hấp dẫn, bỏ lại hai con hồ ly chạy đến trước dây mây, lấy giấy bút hỏi: “Ta. . . . . . Ta có thể vẽ ngươi không?”
Thực nhân đằng đột nhiên yên tĩnh lại, xấu hổ đáp: “Có . . . . có thể. . . . . .”
Một bức họa xong,A Lạc hài lòng cười, đem tác phẩm bày ra cho thực nhân đằng nhìn, “Như thế nào? Giống không?”
Đống lộn xộn soàn soạt gật đầu, đột nhiên toàn bộ rụt trở về. Cũng không lâu lắm,cầm một bó hồng hoa tới: “Tặng cho ngươi.”
A Lạc lúng túng hỏi:”Tặng cho ta sao?”
“Ừ!”
“Cám ơn!” A Lạc mặt lộ vẻ mừng rỡ, cẩn thận xác nhận ,khen một câu: “Thơm quá . . . . .”
Thực nhân đằng nhô ra một cái dây mây,ở trên mặt A Lạc cọ cọ, lặng lẽ đi. . . . .
Hồ Hữu khó có thể tin nhìn hoa trong tay A Lạc,lẩm bẩm nói: “Trời. . . . . . thực nhân đằng nàycoi trọng A Lạc. . . . . .”
“Không thể nào! Đây tuyệt đối không thể nào!” Tuyết Cầu ghen tỵ nhìn A Lạc,ghen tỵ nhìn hồng hoa trong tay hắn — không sai, cái này chính là hoa của thực nhân đằng! Mình và Hồ Hữu phải phí hết tâm tư, cứng mềm tất cả đều không thu được hoa vào tay,lại bị cái tên không có phẩm đức tướng mạo chỉ có thể coi là một loại thư sinh này dễ dàng lấy được! Đáng giận ! Nhưng . . . . . . nhưng. . . .
“Lạc ca ca, cho ta một đóa có được không?” Tuyết Cầu nuốt vào ghen ghét, lóe mắt, đáng thương bấu ống quần A Lạc.
A Lạc ôm lấy Tuyết Cầu, chọt chọt ót của nó.”Mỗi lần ngươi kêu ta Lạc ca ca cũng biết ngươi nghĩ không đứng đắn!”
“Không có. . . . .” Tuyết Cầu chết không nhận.
“Này, cho ngươi!” A Lạc rất hào phóng đem bó hoa nghiêm chỉnh cho Tuyết Cầu .
“Hắc hắc hắc, Lạc ca ca, ngươi thật là người tốt.” Tạm thời trước tiên giả vờ đáng yêu một hồi! Ngày mai khôi phục nguyên dạng vẫn phải đạp hắn vào trong nhà xí! Tuyết Cầu say mê ngửi ngửi mùi hoa, một cỗ mùi thối ghê tởm xông thẳng vào phổi, xông nó lập tức buồn nôn nôn mửa.
A Lạc không có hảo ý thưởng thức vẻ mặt Tuyết Cầu,hỏi: “Như thế nào? Thơm không?”
“A . . . .” ***! Không trách được tên thư sinh chết này hào phóng như vậy !
“Đông đông đông” , “Tăng tăng tăng” , Hồ Hữu trở lại phòng ra sức ở trước bàn giã thuốc nửa ngày,rốt cục vo thành một viên thuốc nâu nho nhỏ .Hắn tiện tay cầm lên một cái vại nhỏ ném cho Tuyết Cầu,”Đi, nước miếng của động vật giống đực.”
“Dùng của chính ta không được sao?”
Hồ Hữu rất nghiêm túc hỏi: “Ngươi là đực hả?”
“Ngươi nói gì? !” Tuyết Cầu “Bộp” nhảy lên trên bàn,trợn mắt nhìn!
“Ha hả, đùa thôi !” Hồ Hửu gãi gãi cằm Tuyết Cầu ,”Của mình không được, vào trong rừng tìm đi, thỏ hoang này, lợn lòi này. . . . . tùy tiện cái gì đều được.”
Tuyết Cầu tưởng tượng một cái, giận dỗi .”Không muốn. . . . . đáng ghét.Ta có thể dùng của ngươi không?”
Một con hồ ly giận dỗi, một con hồ ly khác cũng giận dỗi.”Ngươi nằm mơ hả? !”
“Tại sao? Tại sao? Không phải là hôn nhẹ ta sao?”
“Ta tại sao phải hôn một con đần hồ ly lại thối lại bẩn ngã vào bồn cầu ?Ta có khiết phích ngươi cút xa một chút.”
“Ngươi thấy chết mà không cứu!”
“Ta không có thấy ai sắp chết.”
Lúc này, A Lạc đi vào,tùy tiện hỏi: “Ai? Ai sắp chết?”
“À, Lạc huynh, ngươi tới thật vừa lúc, giúp tại hạ một việc.Chẳng biết có được không?”
“Không dám không dám.”
Hồ Hữu hung ác xách Tuyết Cầu lên,níu lấy hàm dưới của nó,, đẩy ra cái miệng nhỏ nhắn, đem dược hoàn nhét vào đi,một loạt động tác này sau khi hoàn thành, vừa cười mị mị kêu A Lạc,”A lạc, tới, cùng Tuyết Cầu hôn một cái.”
“Hôn?” A lạc không hiểu gì cả.
“Hoặc là phun nước bọt vào miệng nó cũng được!” Hồ Hữu lại bổ sung.
Tuyết Cầu bị dọa,hoảng sợ mở to mắt, tứ chi đạp loạn!
A Lạc nhìn nó, bất an hỏi: “Y sẽ cắn ta chứ?”
“Sẽ không.”
“Vạn nhất cắn được làm sao bây giờ?”
“Cho ngươi mở mang kiến thức y thuật thần quỷ cũng không bằng của ta.”
“Vậy cũng tốt!” A Lạc vui rạo rực cúi đầu, “Cầu Cầu ngoan, để cho ta hôn một cái.”
“Ư ư. . . . .” Cứ như vậy, Tuyết Cầu đáng thương dưới bạn tốt kìm hãm bị một thư sinh y cho là rất ngu cường hôn. . . . . .
Dược hiệu có tác dụng,y ở trước mặt hai người kia trần truồng khôi phục hình người, Hồ Hữu cùng A Lạc rất ăn ý cười với nhau,một nói: “Thật nhỏ, giống như đậu phộng.”
Một người khác nói: “Không sai, ta đã sớm nói y chưa có trỗ mã.”
Tuyết Cầu thật lâu mới phản ứng được hai tên tướng mạo lịch sự này đang nói cái gì, chợt cảm thấy trong lòng vô cùng ủy khuất, mặc xong y phục Hồ Hữu chạy lên nóc nhà một mình buồn bực, nhìn mây nhìn gió nhìn mặt trời, cho đến khi trăng sao tới nhà du lịch, Tuyết Cầu mới tỉnh tỉnh mê mê bò lại mặt đất. Một bước vào nhà liền thấy Hồ Hữu và A Lạc trải giường chiếu. Đúng rồi! Giường!
Tuyết Cầu xông tới đạp mông A Lạc,ngang ngược chiếm giường.”Tối nay giường này là của ta! Ngươi ngủ rổ đi!”
“Có thể, ” A Lạc hăng hái tới cái rổ mây nhỏ kia,khách khí nói:”Chỉ cần ngươi thi pháp đem ta biến nhỏ như vậy là có thể.”
“Được được!” Tuyết Cầu nhảy dựng lên xảo trá nhìn A Lạc,lần này không đem hắn biến thành con heo núi mới là lạ! Đáng tiếc Hồ Hữu phong phạm trưởng bối , đi lên gõ đầu Tuyết Cầu,vừa cười đối với A Lạc nói: “Thuật biến hóa của Tuyết Cầu ta thấy là bết bát nhất , chớ đem mình làm trò đùa. A Lạc, tối nay cùng ta ngủ chung đi.”
Tuyết Cầu trừng mắt liếc hắn một cái, oán giận hắn phá hư cơ hội mình trêu A Lạc!
A Lạc sờ sờ cái ót, chỉ vào giường hỏi: “giường này hẹp như vậy,không sao chứ?”
“Không sao.”Một đạo hồng quang nhu hòa thoáng qua, Hồ Hữu không ngờ biến thành một con Hỏa Hồ xinh đẹp,cười híp mắt nhìn A Lạc.Bộ dáng như vậy thể tích thật thu nhỏ lại không ít.
A Lạc và Tuyết Cầu cũng rất kinh ngạc, Tuyết Cầu không hiểu sao Hồ Hữu lại vì một ngốc thu7s inh chia sẻ giường mình, còn là lấy dáng vẻ hồ ly? !
A Lạc nhìn Hồ Hữu,nhìn Tuyết Cầu một chút,lại nhìn Hồ Hữu,tò mò đi lên trước, sờ sờ con hồ ly đỏ xinh đẹp này, nói: “Lúc này mới giống hồ ly ! Tuyết Cầu thật là mèo không giống mèo, hồ không giống hồ, chó không giống chó, ,nhìn ngang nhìn dọc đều giống như là tiểu tạp chủng.”
Tuyết Cầu thật không muốn kêu loạn phá hư hình tượng, đây tuyệt đối không phải chủ ý của y, nhưnggặp phải thư sinh chết tiệt này liền thế nào cũng phải làm như vậy. Xông lên kêu la: “Ngươi mắng ta là tạp chủng? !”
A Lạc lập tức lắc đầu khoát tay, hết sức giải thích: “Không có không có, ta không có mắng ngươi là tạp chủng, ta nói ngươi ‘ giống như ’ tạp chủng.”
“Ngươi. . . . . .”
“Được rồi được rồi,chớ quấy rầy .” Hồ Hữu ngăn Tuyết Cầu, “Hôm nay cũng đủ mệt , tất cả mọi người ngủ đi!”
Tuyết Cầu không phục, giống như đứa nhỏ cáo trạng khóc lóc kể lể: “Nhưng hắn mắng ta!”
“Hắn không có mắng ngươi, chỉ nói mà thôi. Tuyết Cầu à,thật ra thì ta cũng rất muốn nói sớm với ngươi,ngươi nguyên hình chính xác là tiểu tạp chủng, ta chưa từng thấy tuyết hồ giống như ngươi tròn tròn.”
“. . . . . .” Tuyết Cầu cáu đến im lặng. Như vậy rõ ràng, y cũng bị gạt ra ngoài,còn có cái gì để nói? Có bạn xấu giống như vầy trên thế gian không biết là một chuyện may mắn hay là một món tai họa.
Quá đáng hơn là, Tuyết Cầu đang trong chăn, còn nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.
“Hồ huynh, vóc người của ngươi thật sự so với Tuyết Cầu tốt hơn nhiều. Ta ngày mai có thể đo chiều cao ngươi lấy làm ghi chép?”
“Không cần , ngươi bây giờ lấy tay đo một cái là được rồi.”
“Vậy cũng tốt.”
Tiếp theo đó là tiếng cười ‘khanh khách’ của Hồ Hữu,còn có lời nói mập mờ như ‘ngươi sờ ở đâu vậy?’ ,’nhột chết ta !’, ‘đừng sờ nơi đó.’
Thật vất vả đo xong , thư sinh chết tiệt kia còn nói:”Hồ huynh , lông ngực của ngươi hình như rất dày, sờ cũng rất có cảm xúc.”
“Ha hả, nam nhân mà, dày một chút là bình thường.”
“Ngươi hẳn là hồ đực ?”
“Tùy tùy.”
“Còn lông đuôi ngươi,làm bút lông nhất định rất tốt !”
“Ngươi thích không?”
“Thích.”
“Vậy ta cắt một nhúm xuống cho ngươi làm một cây bút.”
“Có thật không?”
“Thật.”
“Vậy ta nhất định thời thời khắc khắc đem nó mang theo trên người. . . . . .”
Đây là cái gì ? ! Tuyết Cầu rốt cục không nhịn được, vén chăn chạy ra: “Các ngươi rốt cuộc xong chưa? ! Còn để người khác ngủ không?”
Vừa nhìn, A Lạc kia ôm Hồ Hữu.Không biết tại sao, có một loại cảm giác ghen tỵ xông ra.
A Lạc run run một cái, xấu hổ túm chăn mình đắp lại.”Thật có lỗi, thật có lỗi,chúng ta ngủ.”
Hồ Hữu trộm cười,cái gì cũng không còn nói.
Tuyết Cầu thở phì phò nằm lại trên giường ở đáy lòng nói thầm thật lâu cũng chưa ngủ,cảm giác, A Lạc thanh tú trong ngực ôm một con hồ ly đỏ rất không hòa hợp, nghĩ thế nào đều là màu trắng thích hợp hơn. Y càng nghĩ trong lòng lại càng không rõ,lăn qua lộn lại , cho đến khi A Lạc bắt đầu ngáy ngủ trong lòng mới bình tĩnh một chút. Lật thân,muốn nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ lên tới chỗ nào rồi, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Hồ Hữu trong bóng tối đứng ở trước giường .Mượn một chút xíu ánh trăng, có thể thấy nụ cười thần bí trên mặt hắn .
“Hồ Hữu?Ngươi làm gì vậy?”
“Tuyết Cầu,ta dẫn ngươi đi xem đệ đệ của ta.”
“Đệ đệ?Đệ đệ ngươi từ đâu tới?”
“Hư. . . . . . Nói chuyện nhẹ một chút.” Hồ Hữu nhìn A Lạc đang vù vù ngủ, “Đừng chọc tỉnh bé cưng tò mò kia. Đi theo ta.”
Hồ Hữu lại có đệ đệ? Biết hắn mấy trăm năm , cho tới bây giờ không nghe thấy qua hắn có cha có mẹ, thế nào đột nhiên liền chạy ra một đệ đệ? Cái đệ đệ gì cần hơn nửa đêm chạy ra xem? Hắn rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Kích thích này làm Tuyết Cầu rất hứng thú,y hăng hái bừng bừng theo sát Hồ Hữu, đi vòng qua phía sau chân núi, chui vào nơi che dấu cực tốt,không sai biệt lắm có một sơn động.Sơn động rất sâu, nhìn lên địa hình , cũng không phải là thiên nhiên tạo thành.
Hồ Hữu trong lòng bàn tay đốt một đoàn Minh Hỏa đi ở đằng trước, quanh co khúc khuỷu mang theo Tuyết Cầu đi không biết bao nhiêu đường, Tuyết Cầu vẫn lượn quanh không rõ phương hướng.
Nhưng có một loại cảm giác không sai,vẫn luôn đi lên. Lúc ngừng lại, xem như là đến cuối sơn động,không gian nơi này hết sức rộng rãi, giống như là một gian thạch thất hình tròn,chung quanh thạch bích đốt mấy cây đuốc, coi như sáng, chính giữa là một cái Thủy Tinh Cầu hình trứng to lớn dựng thẳng,bên trong tràn đầy chất lỏng trong suốt màu vàng nhạt , mà trung tâm hình cầu , có một khối thịt hồng nhạt nho nhỏ , như thai nhi trong bụng nhúc nhích có quy luật .
“Đây là cái gì?” Tuyết Cầu bóng đem lỗ mũi dính vào Thủy Tinh Cầu ,tò mò nhìn bên trong .
Đột nhiên khối thịt này nói chuyện.”Ta là Hồ Tả,ngươi là ai ?”
Tuyết Cầu lấy làm kinh hãi, xoay người liền hỏi Hồ Hữu:”Đây là vật gì?”
Hồ Hữu hơi đắc ý cười cười, “Đây chính là thứ ta gần đây nghiên cứu , là hỗn chủng ta tạo ra giữa Hỏa Hồ và Hỏa Kỳ Lân .”
“Hỗn chủng của Hỏa Hồ và Hỏa Kỳ Lân ?”
“Ừ, đã tạo mấy năm, linh hồn đã hoàn toàn phát triển tốt, nhưng thân thể này phát triển chậm hơn ta nghĩ.”
Đang nói, khối thịt nhỏ này con bảo,”Ca, đây không phải là Tuyết Cầu ngốc ngươi nói chứ?”
“Hồ Hữu . . . . .” Tuyết Cầu méo miệng,mắt liếc hắn.
Hồ Hữu bộ mặt hắc tuyến, hỏi khối thịt nhỏ kia:”Tiểu. . . . . . Tiểu Tả. . . . . Ca ca lúc nào nói qua Tuyết Cầu ngốc chứ?” Hắn nhấn mạnh lại chữ ‘Ngốc’ kia.
“Ca ca chưa nói qua,là ta nghe ca ca nói sự tích của Tuyết Cầu xong rồi tự mình tổng kết ra .”
“Ha hả, thật không hỗ là đệ đệ ta, thật thông minh.” Hồ Hữu rất mừng, nếu không phải Tiểu Tả tả ở bên trong, thật đúng là muốn sờ sờ đầu của nó.Tương lai nhất định là hảo hài tử.
Tuyết Cầu đã từ từ quen dần sự thật bị người chung quanh khi dễ ,một câu nho nhỏ ‘Tuyết Cầu ngốc’ rất nhanh liền bị y dùng lực ném ra sau ót. Y nghiêm túc quan sát đệ đệ Hồ Hữu một tay tạo nên,đầu óc hiếm thấy khởi động hỏi cái vấn đề: “Hỗn chủng của Hỏa Hồ cùng Hỏa Kỳ Lân sẽ là hình dáng gì ?”
“Ừ. . . . . . Cái này còn không quá rõ ràng, nhưng cái đầu so với ta lớn hơn nhiều . . . . . Sau đó toàn thân bọc lửa,uy phong lẫm lẫm, ngự thụ lâm phong, tốt nhất còn có thể có hai cái sừng dài. Ha ha . . . .” Hồ Hữu buông cằm bắt đầu cười khúc khích, nhìn dáng dấp cũng biết hắn lọt vào cuồng tưởng bản thân.
Ai. . . . . . Ở phương diện này, hắn thật là không có thuốc cứu. Tuyết Cầu thật sợ hắn ngày nào đó nghiên cứu ra ít chuyện. “Hồ Hữu . . . . . Ngươi nghiên cứu loạn như vậy ,có thể trái với luật trời không?
“Trời cao như vậy, không quản được ta.”
“Lá gan ngươi thật đúng là lớn . . . . .”
Hàn huyên mấy câu, hai người bọn họ trở về .Trước khi vào cửa, trong rừng truyền ra con cú mèo kỳ quái mà tiếng kêu lại vang dội , Hồ Hữu sau khi nghe liền để Tuyết Cầu một mình trở về ngủ.Tuyết Cầu cũng biết, con cú mèo là phương tiện để thư từ qua lại, có người gọi Hồ Hữu, y cũng liền mình trở về phòng .
Sáng hôm sau, Hồ Hữu trở về.Lúc này Tuyết Cầu và A Lạc đang gặm điểm tâm Hồ Hữu tỉ mỉ làm ra,hắn vừa thấy A Lạc liền cười khanh khách nghênh đón, kề sát chào hỏi.”Lạc huynh, sớm a.”
“Oh, Hồ huynh sớm!”
Tuyết Cầu hung hăng cắn bánh hạnh nhân một cái,nghĩ thầm: chào hỏi phải tới gần như vậy sao?
Ai ngờ Hồ Hữu một câu tiếp theo là “Lạc huynh tối hôm qua chạy đi đâu nữa?”
“Ta?” A Lạc có vẻ khổng hiểu làm sao,”Ta không phải đang ngủ sao?”
Hồ Hữu đang vui vẻ dần dần trở nên lãnh đạm,”Ồ?Phải không? Ta ngày hôm qua mang Tuyết Cầu đến sau núi, ngươi cũng đi theo chứ?”
“Cái gì phía sau núi?” A Lạc lại bắt một khối hoa quế cao.
“Hừ. . . . . .” Hồ Hữu cười lạnh , “Ta cho ngươi biết là được, ở phía sau núi ta trồng rất nhiều Nguyệt Hạ Hương,chỉ cần đi qua nơi đó,trên người sẽ lưu lại mùi thơm đặc biệt.Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai?”
Lần này A Lạc nóng nảy, để xuống nửa khối bánh,đứng lên vì mình biện hộ: “Hồ huynh đang nói cái gì? Ta tối hôm qua đâu cũng không đi ! Ta không phải ở chỗ này ngủ sao? ! Ngươi mất đi cái gì sao? Ta nói rõ trước,ta cũng không trộm, không tin ngươi có thể soát người.”
“Xoẹt”một cái, Hồ Hữu lấy ra một thanh chủy thủ, nhắm thẳng vào cổ A Lạc,”Đừng giả ngu! Ngươi nếu không đi theo chúng ta, trên người vì sao lại có mùi thơm của Nguyệt Hạ Hương ? Còn nữa, ta không tin một thư sinh như ngươi có thể dễ dàng thoát khỏi mê trận ta ra !Mặc dù ta tối hôm qua thân cận ngươi như thế cũng không phát hiện yêu khí hoặc tiên khí gì,nhưng ta vẫn không tin ngươi! Ngươi nếu không nói, ta liền. . . . . .”
“Chờ. . . . . . Chờ một chút.” Tuyết Cầu ở một bên rốt cục không nhìn nổi , ý của Hồ Hữu y cũng hiểu, cho nên chỉ mình hỏi Hồ Hữu:”Mùi thơm trên người của hắn có phải là do. . . . . ta tạo thành?”
“Ngươi? Ngươi không cùng hắn tiếp xúc qua.”
Tuyết Cầu lấy tay ở trên bàn vẽ vòng tròn,cúi đầu ngượng ngùng nói: “Cái này . . . . . Hai tháng trước khi đến đây,ta tỉnh liền nằm trên vai hắn, ngủ rút trong người hắn . . . . Bất tri bất giác nuôi thành thói quen xấu, không có nhiệt độ cùng nhịp tim hắn ta không ngủ được. . . . . . Cho nên ta tối hôm qua sau khi trở lại. . . . . .”
“Đừng nói với ta là ngươi tối hôm qua sau khi trở lại là biến trở về dạng hồ ly chui vào chăn A Lạc ngủ nha.”
Tuyết Cầu gật đầu một cái,Hồ Hữu hoàn toàn bị y hắn đánh bại, vô lực thu hồi chủy thủ, đảo cặp mắt trắng dã.
A Lạc dáng vẻ tội lớn được tha,thở phào nhẹ nhỏm.”Phù. . . . . Ta đã nói, ta làm người trong sáng vô tư,cũng không nói láo, ta nói không có đi theo các ngươi đến sau núi là không có.Đánh chết ta cũng không làm !”
Hồ Hữu lạnh lùng nói một câu: “Thật xin lỗi.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
A Lạc cười ha ha tiếp tục ăn sáng,”Không có gì, không có gì.Người và yêu nên học được tín nhiệm lẫn nhau .”
Tuyết Cầu cẩn thận hỏi một câu: “Hồ Hữu,ngươi có phải là quá hồ nghi ?”
Ai ngờ Hồ Hữu phản ứng vẫn rất lớn,trách mắng: “Ta là hồ ly, hồ nghi là bản năng của ta .Không giống ngươi, vô tâm vô can không có đầu óc!”
“Thật quá đáng. . . . . .” Tuyết Cầu bĩu môi.
Xem hắn bộ dáng kia vẫn thật đáng yêu , Hồ Hữu liền khôi phục bộ dáng cười mị mị.”Tuyết Cầu, ta nhận được tin tức bên Côn Lôn,ba năm sau Thiên giới chinh thí diễn ra vào tháng sau,ngươi có muốn đi không?”
“A? Cái gì? Tháng sau?”
Hồ Hữu gật đầu một cái, “Đứng hàng tiên ban vẫn luôn là nguyện vọng của ngươi, ta do dó nhắc nhở ngươi, 15 cuối tháng ,Thái Sơn.”
“15 cuối tháng. . . . . . 15 cuối tháng. . . . . . “Tuyết Cầu kích động, “Vậy ta cần phải mau trở về chuẩn bị một chút !”
A Lạc cũng kích động, quấn lấy Hồ Hữu hỏi tới: “Cái gì là thiên giới chinh thí?? Đó là làm sao ? Sẽ có thần tiên sao? Ta có thể đi xem một chút không?”
Hồ Hữu bởi vì hành vi mới vừa rồi nên cảm thấy có chút lúng túng, tùy tiện qua loa tắc trách mấy câu liền đem cái em bé tò mò này giao cho Tuyết Cầu,lấy cớ chuẩn bị cơm trưa vào rừng hái nấm, Tuyết Cầu sợ A Lạc hỏi tới chuyện tối ngày hôm qua, cho nên Hồ Hữu chân trước vác cái rổ đi ra, y chân sau sẽ cầm bình nước đi múc nước suối,chỉ để lại A Lạc một mình giữ nhà.
A Lạc lười biếng nằm lại trên giường, nhìn xà nhà bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT