Tiết Khanh phát huy bản lĩnh của một người đàn ông đang theo đuổi một người phụ nữ, tôi cũng rất nhập tâm phát huy bản lĩnh của một người phụ nữ được theo đuổi, cùng anh ta đi dạo trong khu mua sắm, hễ mua gì là vứt cho anh ta xách...Tôi vô cùng cao hứng. Cảm giác được làm nữ vương này quả thực không tệ mà!
“Em yêu, chúng ta đi ăn bữa trưa tình nhân đi!”
Tôi quay lại nhìn anh ta, cười cười một cái, trêu chọc bảo:
“Anh tới cái đó cũng nghĩ ra, có phải là hay theo đuổi con gái không hả?”
Anh ta lái xe một hồi, đưa tôi tới một nhà hàng có cái tên rất ý vị: Vãn Cảnh. Tôi thầm cảm thán. Tên này quả thực xứng. Vị trí của nhà hàng này rất đẹp, không gian bài trí hài hòa, tạo cảm giác vô cùng thoải mái, nhân viên phục vụ toàn bộ đều mặc sườn xám, đi lại uyển chuyển, rất có phong cách!
Tiết Khanh đi đỗ xe, tôi bước vào thì liền gặp “tình nhân tỷ tỷ” đã khiến tôi mất việc. Qủa nhiên oan gia ngõ hẹp. Tôi giả bộ thờ ơ, không nhìn thấy cô ta, ai ngờ cô ta ngứa chân ngứa tay, đến trước mặt tôi, cao giọng bảo:
“A, không phải cô Luật sao? Thế nào, có phải hôm nay cô tới xin việc không?”
Chị hai! Tôi với chị không thù không oán, chị gây sự với tôi là ý gì đây?
“Không có gì, tôi tới cùng bạn.”
Tôi miễn cưỡng cười một cái. Cô ta vẫn không buông tha tôi, vờ như áy náy nói:
“Thật xin lỗi cô quá, anh ấy cũng thật nóng tính...Nếu cô chưa tìm được việc, tôi có thể giúp cô!”
Thiện tai! Đối diện với ánh mắt khinh khỉnh của cô ta, tôi thầm ngao ngán thở dài. Loại phụ nữ sống dựa vào đàn ông này...Aizzz, giả như một ngày cô hoa tàn nụ héo, xem còn ai cung phụng cô nữa không? Ở đây đắc ý làm gì chứ?