Trong vòng một tiếng đồng hồ, số bạn bè của Hạ Trường Ninh đã lên tới năm mươi người, không, chính xác là năm mươi ba người… Lần đầu tiên đi
xem mặt, tôi cảm thấy mình chẳng khác gì động vật được người ta chiêm
ngưỡng, tôi làm mặt lạnh không được sao?
0o0
Tôi không biết con gái phải thế nào mới được gọi là “thục nữ”?
Nếu như gặp người lớn thì lễ phép lịch sự, trước mặt bố mẹ thì ngoan
ngoãn nghe lời, ăn đồ Tây biết thứ tự dùng dao dùng nĩa, chưa bao giờ
nói bậy chửi bạ, như thế là có thể tiến gần tới hai chữ “thục nữ”, tôi
nghĩ, tôi đương nhiên là thục nữ rồi.
Đầu tiên, tôi rất hiểu phép tắc lịch sự. Theo trí nhớ của bà ngoại và mẹ, năm tôi ba tuổi khi ông Hồ đến nhà tôi thu tiền nước, tôi đã lấy
chiếc ghế, nhỏ nhẹ mời ông ngồi. Từ đó trở đi câu chuyện này được bà
ngoại tôi, mẹ tôi loan truyền tứ phía, tôi trở thành một đứa trẻ ngoan
ngoãn, lễ phép chẳng có gì phải bàn cãi cả.
Thứ hai, tôi rất nhẹ nhàng. Theo như lời của cô giáo dạy nhạc hồi
tiểu học thì: “Giọng của Phúc Sinh rất hay, vừa trong vừa giòn, giống
như một chú chim bói cá, rất nhẹ nhàng. Gọi tên bạn ấy, để bạn ấy hát
cùng tiếng đàn phong cầm, bạn ấy đỏ mặt chẳng hát được câu nào, giọng
như con muỗi”. Tất cả các giáo viên của tôi đều tán đồng một điểm rằng
Phúc Sinh là một cô gái nhẹ nhàng.
Còn một điểm rất rất quan trọng nữa là, tôi nghe lời đến mức trước
khi tốt nghiệp đại học không dám có bạn trai. Bố mẹ tôi vô cùng truyền
thống, vô cùng bảo thủ. Họ cho rằng chưa tìm được việc làm thì tuyệt đối không yêu đương gì hết. Thực ra tôi rất muốn có được sự lãng mạn của
tình yêu thời sinh viên như có đôi có cặp đi tới nhà ăn mua cơm, đi tự
học có người giữ chỗ cho, dưới kí túc có người đuổi theo đánh đàn
guitar. Nhưng tôi dậy thì khá muộn, tốt nghiệp cấp ba vào đại học năm
thứ nhất rồi mà mới nặng có ba mươi tư kilôgam, cao một mét năm mươi
tám, cởi quần áo ra chắc ngực không to bằng ngực các bạn nam vạm vỡ,
giống như một cây cải chíp xanh xanh vàng vàng, thực sự không thuộc gout yêu thích của các bạn nam trong trường đại học. Từ đó trở đi tôi chẳng
còn chút hứng thú nào với việc kết bạn với người khác giới, cũng làm hài lòng mong muốn của bố mẹ tôi, một đứa con ngoan ngoãn, nghe lời.
Hai mươi mốt tuổi, tôi tốt nghiệp đại học và đi làm. Đi làm được ba
ngày, mẹ tôi nghiêm nghị nói với tôi: “Phúc Sinh à, con không còn nhỏ
nữa, yêu được rồi đấy”.
Tôi có chút hưng phấn mà cũng có chút sợ hãi.
Hưng phấn bởi vì cuối cùng cũng đã đi làm, độc lập về kinh tế, không
cần thi cử, thích thế nào thì thế ấy. Sợ hãi là vì một tháng trước khi
thi tốt nghiệp, mẹ tôi còn dặn dò trong điện thoại rằng: “Phúc Sinh à,
con nhất định không được yêu sớm, đi làm rồi mới được yêu đương! Con
không giấu bố mẹ học theo thói xấu đấy chứ?”.
Đấy nhìn xem, trắng đen gì đều do bố mẹ tôi nói cả.
Tôi thực sự sợ hãi cảnh bố mẹ can thiệp vào hôn nhân, không phải sợ
bản thân mình không phản kháng được mà chỉ sợ tôi nổi giận một cái thì
hình tượng thục nữ gìn giữ bao năm nay đổ sụp trong nháy mắt, hậu quả
còn đáng sợ hơn việc mẹ tôi uống thuốc giảm béo mà kết quả lại càng ngày càng béo ra.
Vẫn theo thói quen cũ, tôi “vâng” một câu, coi như đã trả lời mẹ. Tôi đã lớn, nên yêu được rồi.
Trong lòng tôi đã tính kỹ, nếu mục tiêu và đối tượng không phù hợp,
ăn nói cẩn thận, im lặng là vàng, không bạo lực không hợp tác đó là
thượng sách.
Không đến hai hôm sau, dì tôi tới, gương mặt hớn hở thì thầm to nhỏ
vào tai mẹ tôi, gương mặt mẹ tôi từ một bông hoa nhỏ hé nở đón xuân bỗng nở bung như đóa mẫu đơn Thiên Trúc. Dường như tôi còn nhìn thấy ánh mặt trời lấp lánh trên những cánh hoa.
Được sự đồng ý của mẹ, dì tôi ân cần ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng
vén từng lọn tóc lòa xòa trên mặt tôi, cười và nói: “Phúc Sinh à, cậu
này cũng được lắm! Mẹ cậu ấy là cục trưởng Vương của Cục Đầu tư, điều
kiện gia đình rất tốt! Gia đình cậu ấy có ba anh em trai thì anh cả và
em trai đều làm trong Cục Công an, cậu ấy chuyển ngành từ bộ đội, mở một công ty an ninh, chính là công ty an ninh Thuẫn Thành đấy! Cậu ấy hai
mươi bảy tuổi, lớn hơn cháu mấy tuổi là có thể chăm sóc cháu được rồi.
Người cao một mét bảy mươi tám, đẹp trai tuấn tú lắm, lại còn lễ phép
nữa chứ, khi dì đến nhà cậu ấy, cậu ấy một câu dì hai câu dì ngọt lắm!”.
Nghe qua điều kiện thì đúng là một chàng trai quá ưu tú – gia thế
tốt, tự mở công ty riêng và kiếm được tiền, chiều cao, tướng mạo, nhân
phẩm, không có gì để chê.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì dì đã quay sang nói với mẹ tôi: “Vân Hải
chẳng phải cũng muốn vào cục đầu tư sao, em đến nhà cục trưởng Vương mấy lần. Nghe cục trưởng Vương than thở buồn phiền vì cậu hai không có bạn
gái. Em nghĩ ngay tới Phúc Sinh ngoan ngoãn, dịu dàng nhà mình, nhân
phẩm tốt, lại vừa khéo chưa có bạn trai, càng nghĩ càng thấy hợp”.
A! A! Tôi trở thành con bài để chồng dì bước vào Cục Đầu tư sao? Ngay lập tức tôi quăng ngay cái đống điều kiện tốt đẹp kia đi, trong lòng
cảm giác không vui chút nào.
Tôi biết, bây giờ xem mặt mà chưa gặp được đối phương thì người mai
mối cũng chỉ có thể nhìn vào điều kiện người ta mà nói thôi. Thế nhưng…
tâm hồn trong sáng của tôi vẫn muốn chờ đợi một tình yêu mãnh liệt! Tôi
buột miệng nói: “Anh ấy tốt nghiệp cấp ba xong là đi lính ạ?”.
Có lúc tôi cảm thấy vô cùng khâm phục sự nhanh nhạy của mình. Bố tôi
là giảng viên đại học, mẹ tôi là giáo viên tiểu học, nói sao thì nói gia đình tôi cũng là gia đình trí thức, ít nhiều con rể cũng phải có tấm
bằng đại học chứ nhỉ?
“Haizz, cục trưởng Vương cũng buồn vì chuyện này đây, bà ấy nói có
lỗi với cậu hai. Năm đó gia đình nghèo khó, mình bà ấy nuôi ba người
con. Hạ Trường Ninh mười ba tuổi đã bị bà ấy gửi đi lính, đi liền tám
năm. Rời quân ngũ một cái là mở công ty riêng làm ăn. Cục trưởng Vương
áy náy mãi trong lòng, Hạ Trường Ninh lại hiếu thuận, cứ mải mê làm ăn
kiếm tiền cho đến giờ còn chưa có bạn gái. Vì thế bà ấy mới vô cùng lo
lắng!”.
Nghe xong những lời dì nói tôi lạnh hết cả người. Mười ba tuổi đi
lính, văn hóa tiểu học! Văn hóa tiểu học! Trong đầu tôi bất giác hiện
lên hình ảnh của một thằng con trai thân thể cường tráng, đầu to mà
không có óc!
Tôi nhìn mẹ với ánh mắt vô cùng đáng thương, hi vọng mẹ tôi có thể
suy nghĩ vấn đề từ góc độ tố chất. Tôi là một giáo viên, ngay cả bà
ngoại tôi cũng là giáo viên đã nghỉ hưu, con cháu của một gia đình thư
hương làm sao có thể kết thân với anh lính thô lỗ?
Mẹ tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Nghe nói cục trưởng Vương là người hiền từ, biết cách sống. Hạ Trường Ninh rời quân ngũ một cái là chăm chỉ làm ăn, công ty an ninh Thuẫn Thành cũng có tiếng ở thành phố này lắm, thật không ngờ cậu ấy lại chăm chỉ thế!”.
“Đúng thế! Em nghe Vân Hải nói, công ty Thuẫn Thành gần đây mới nhận
công trình của tòa nhà Kiến Hành trị giá hơn chục triệu tệ đấy!”. Dì tôi được đằng chân lân đằng đầu, không ngớt lời khen ngợi Hạ Trường Ninh
chăm chỉ, mẫn cán.
Nhìn ánh mắt mẹ tôi là biết một chàng trai tuấn tú, nhà giàu, nhiều
tiền, gia thế trong sạch, chịu thương chịu khó, không ngừng thăng tiến
đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng mẹ rồi. Tôi không dám ho he gì
nữa, tôi và cái tên họ Hạ kia có thành đôi hay không đâu phải tôi nói mà được đâu? Trước mắt, ngậm miệng lại chính là sự lựa chọn thông minh
nhất.
Quả nhiên mẹ tôi đã lên tiếng: “Nói chung là cũng biết gốc gác nhà
người ta rồi, không phải là người xấu. Cứ để Phúc Sinh đi gặp mặt đã”.
Tôi shock nặng! Không phải người xấu? Trên đời này nhiều người không phải người xấu lắm!
Ngày hôm sau, tôi và Hạ Trường Ninh đều nhận được thông báo hẹn hò từ dì tôi và mẹ anh ta: Bảy giờ ba mươi phút tối gặp nhau ở quán trà Ngưng Lộ Hương. Người đón tôi là phục vụ quán, ám hiệu là: Xin hỏi anh Hạ
ngồi bàn nào?
Tôi tốt nghiệp đại học rồi mới nặng bốn mươi hai kilôgam, tóc buộc
đuôi ngựa, mặc áo len kiểu rộng, quần bò, giày thể thao, đeo ba lô. Nói
thật là lúc soi gương tôi thấy mình rất giống học sinh cấp ba, tôi không cho rằng người tên Hạ Trường Ninh ngực to không óc, không văn hóa ấy sẽ để ý tới tôi, trừ khi anh ta thích Loli. Ý nghĩ vừa vụt qua hai cánh
tay tôi đã nổi đầy da gà.
Chuẩn bị đi rồi mà mẹ tôi vẫn còn không yên tâm. Từ nhỏ tới giờ tôi
chưa bao giờ đơn độc hẹn hò với bạn trai. Mẹ dặn dò đủ thứ: “Phúc Sinh
à, trước chín giờ ba mươi phút tối con nhất định phải về nhà. Cho dù Hạ
Trường Ninh có tốt thế nào đi nữa cũng nhớ là phải về sớm, con gái ở bên ngoài quá muộn không phải con gái ngoan”.
Tôi tròn mắt cung kính nhìn mẹ, quyết định khi về nhất định phải kể
tội về cái tên Hạ Trường Ninh kia để bố mẹ tôi từ đó đừng quá tin tưởng
những đối tượng mà dì tôi giới thiệu nữa.
Tới quán trà Ngưng Lộ Hương, nói đúng ám hiệu, tôi đi theo nhân viên
phục vụ vào trong, nhìn ngang ngó dọc để tìm người tên Hạ Trường Ninh.
Ánh mắt tôi luôn chú ý tới những người cao to, trong lòng tôi chắc chắn
rằng anh ta là người cơ bắp.
“Anh Hạ, người anh đợi đến rồi”. Nhân viên phục vụ kính cẩn nói.
Anh Hạ? Cách gọi này mới mẻ quá! Không phải gọi giám đốc Hạ, Mr Hạ mà gọi anh Hạ? Anh ta trong giới xã hội đen sao(*)? Tôi đứng sững trước
mặt anh ta và nhìn anh ta với vẻ nai tơ, thật thà nhưng thực chất là
đang dò xét anh ta từ đầu đến chân. [* Trong nguyên văn tiếng Trung là
"Hạ ca", cách gọi này thường dùng để chỉ tôn trọng trong các bậc đàn
anh, chính vì thế khi Phúc Sinh nghe thấy liền có cảm giác Hạ Trường
Ninh là xã hội đen (BTV)]
Chiều cao của anh ta chắc là thật, nhìn dáng anh ta ngồi chắc cũng
phải cao trên một mét bảy mươi lăm. Còn về hình thức, anh ta còn cách
tiêu chuẩn đẹp trai một chút xíu, người vô cùng đẹp trai trong mắt tôi
có đôi mắt của Michael, nụ cười của Wonbin, còn anh ta… nhìn thì không
béo, không cơ bắp, giống gì chứ? Tôi đang bận tìm từ để hình dung thì
anh ta lên tiếng: “Phúc Sinh phải không, ngồi đi”.
Khi tôi nhìn anh
ta thì nhân viên phục vụ đứng sẵn bên đợi kéo ghế cho tôi, anh ta vừa
lên tiếng là nhân viên làm luôn, tôi liền ngồi xuống. Anh ta giống gì
nhỉ? Tôi vẫn đang suy nghĩ.
“Uống trà gì?”.
“Trúc diệp thanh”. Dòng suy nghĩ của tôi lại bị ngắt quãng lần nữa,
giọng nói anh ta cũng được lắm, không eo éo như thái giám mà cũng không ồ ồ như Lỗ Trí Thâm. Trời ơi! Sao tôi lại nghĩ tới hai người này thế?
Người trước thì không nói, còn người sau còn nhổ bật cả gốc cây dương
liễu! Đều là tôi không tốt!
Trong bụng nhẩm bảng cửu chương, im lặng suy nghĩ, biểu hiện của
tôi đảm bảo giống các cô gái ngoan ngoãn e lệ cúi mày. Tôi tính, tôi cứ
im lặng không nói gì thì chắc chưa đến nửa tiếng thì đường ai nấy đi
thôi.
Im lặng chưa được một phút thì Hạ Trường Ninh móc điện thoại ra nói: “Ừ, quán trà Ngưng Lộ Hương, vào cửa rẽ phải”.
Được! Được! Xem ra anh ta cũng đâu có để ý tôi, lại còn gọi bạn đến
nữa. Xem mặt không hứng thú thì có thể mượn cớ có việc, đi vệ sinh, đi
nghe điện thoại để chuồn. Những cách này tôi chưa dùng bao giờ nhưng hồi đại học có thấy bạn bè dùng rồi, cơ bản là giống nguyên lý chưa ăn thịt lợn nhưng đã nhìn thấy lợn chạy ấy mà.
Những lời này chẳng phải thừa thãi sao? Trước khi xem mặt dì tôi có
thể quên những thông tin cơ bản này sao? Vậy thì chỉ có một cách giải
thích, đó là – không có gì để nói nên mới hỏi thế này.
Giọng anh ta có vẻ uể oải, giống như cốc Trúc diệp thanh trước mặt
tôi, trên miệng cốc phủ một lớp sương mù, có cảm giác chán nản lười
nhác. Được lắm, hay lắm! Ha ha! Nếu như có thể tôi chỉ muốn cười phá
lên. Bây giờ chỉ đợi bạn anh ta đến là tôi sẽ lịch sự lên tiếng: “Anh có việc bận, vậy tôi về trước”.
Không đến năm phút sau, bạn anh ta, không, chính xác là các bạn của
anh ta đến. Cái tên này, được lắm, đến là đến năm, sáu người liền. Nhân
viên phục vụ vội mang trà tới. Tổng giám đốc Hạ Trường Ninh, anh không
để ý tới Ninh Phúc Sinh tôi đây nên tìm người đến nói chuyện chứ gì.
Được, được lắm!
Đang định lên tiếng cáo từ thì Hạ Trường Ninh liền giới thiệu tôi với bạn bè anh ta khiến tôi shock nặng: “Đây là bạn gái anh, Ninh Phúc
Sinh”.
“Chào chị Sinh”. Sáu, bảy người đồng loạt lên tiếng chào tôi.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo bước ra từ thân phận bạn gái thì lại
bị hai tiếng “chị Sinh” giáng cho bản thân không còn ra người ngợm gì
nữa, cảm giác shock đến mức hồn lìa khỏi xác. Chị Sinh, sao tôi nghe nó
cứ giống giống với cách gọi bà chủ béo ị ở quán mì Trường Xuân đầu phố
Tây hay nhân viên mát xa chân trong phòng rửa chân ở phố Đông nhỉ? Huống hồ những người gọi tên tôi xem ra cũng phải hơn tôi tới hai giáp!
“Đừng… gọi thế, gọi Phúc Sinh là được rồi”. Tôi lắp bắp nói, không
phải tôi muốn giả vờ dịu dàng, nhưng mà quả thực mũi tôi sắp chạm vào
cốc đến nơi rồi.
Bên tai tôi vang lên một tràng cười, khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy
Hạ Trường Ninh đang nghiêng ngả nói cười trong điện thoại và coi tôi như không hề tồn tại: “À, đám A Thất đều ở đây rồi, đến đi, quán trà Ngưng
Lộ Hương nhé”.
Cuối cùng tôi cũng đã tìm được cái cớ, lúc anh ta ngắt điện thoại tôi liền lên tiếng: “Anh có việc thì em xin phép về trước”.
“Đợi chút đã, để anh đưa em về”.
“Không cần đâu”.
“Mẹ anh bảo anh nhất định phải đưa em về đến nhà”.
Tôi chỉ còn cách ngồi đợi anh ta và đám A Thất – gọi tôi là “chị
Sinh” kia nói chuyện xong. Lặng lẽ uống trà, Trúc diệp thanh, một chén
mát lòng, sắp về rồi, sắp nói xong rồi… tôi uất ức thầm nghĩ thế. Những
lời mẹ tôi dặn dò trước khi đi, phải về trước chín giờ ba mươi phút
giống như thánh chỉ, có giết chết tôi cũng không dám trái lệnh.
“A, anh Hạ, lâu lắm không gặp”. Một giọng nói lanh lảnh vang lên
khiến trong đầu tôi hiện ngay ra hình ảnh của Vương Hy Phượng. . [Vương
Hy Phượng, còn gọi là Phượng ớt – Một nhân vật nổi tiếng sắc sảo, ghê
gớm trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần (BTV)]
Theo tiếng nói là tiếng bước chân dồn tới, hai chiếc bàn tròn trước mặt biến thành ba cái, lại thêm bảy, tám người nữa.
“Giới thiệu chút nhé, đây là Ninh Phúc Sinh bạn gái anh, đây là chị Trần, anh Trương…”. Tôi tiếp tục bị Hạ Trường Ninh hạ gục.
Chị Trần xinh đẹp, quyến rũ ngồi xuống cạnh tôi, tôi cười khan và gật đầu chào, người ta nhìn tôi rất tự nhiên. Tôi thầm nghĩ, chị này nhìn
cũng tầm ba mươi, chắc không lên tiếng gọi tôi là “chị Sinh” đâu nhỉ?
Chị Trần châm một điếu thuốc, móng tay sơn đỏ giống như mắt chú thỏ
non lướt qua mặt tôi. Chị ấy thốt lên một câu khiến lần thứ hai trong
đêm nay tôi không cách nào ngủ ngon được: “Nên gọi là chị Hạ chứ nhỉ?”.
Tôi gục! Tôi gục lần nữa! Tôi muốn thổ huyết tươi mà gục xuống quá!
Hạ Trường Ninh chẳng hề có ý phản đối mà chỉ khẽ mỉm cười âm thầm thừa nhận. Tôi chết chìm trong âm thanh của hai chữ “chị Hạ”.
Đừng trách tôi chửi bậy, thực sự là từ xưa đến giờ tôi chưa mắng ai
bao giờ, chỉ âm thầm mắng trong bụng thôi, chưa nói ra bao giờ. Bây giờ
tôi cũng đang mắng thầm trong bụng đây: Con bà nó! Sao chị không gọi tôi là Tường Lâm, gọi tôi là thím Tường Lâm đi! [Thím Tường Lâm là nhân vật trong truyện ngắn Lễ cầu phúc của Lỗ Tấn (BTV)]
Đây là lần thứ hai tôi mở miệng nói đến chữ về. Trong khi chờ đợi
khoảng thời gian rỗi giữa cuộc nói chuyện của tốp người thứ nhất và tốp
người thứ hai, tôi thể hiện thái độ lễ phép, gia giáo mà con cháu dòng
dõi thư hương nên có và nói: “Mọi người cứ vui vẻ, tôi xin phép về
trước”.
Chị Trần nhiệt tình ấn vai tôi xuống và nói: “Tôi chưa bao giờ thấy
anh Hạ dẫn bạn gái đến, mà mới có tám giờ ba mươi phút, còn sớm mà! Chị
Hạ coi thường, không nể mặt tụi này sao?”.
Tôi bước vào xã hội chưa đến mười ngày sao có thể là đối thủ của
những người lăn lộn giang hồ già đời như chị Trần đây chứ? Tôi đứng dậy
đi về bỏ mặc mọi thứ nghĩa là không nể mặt chị ấy? Bao người đang nhìn
tôi, tôi cười khan rồi sử dụng sự dịu dàng đã gìn giữ bao lâu nay làm ra vẻ ngoan ngoãn nói: “Mẹ em dặn phải về nhà trước chín giờ ba mươi”.
Tôi đảm bảo rằng, ngồi thêm chút nữa chắc tôi chết bởi những tiếng
“chị Sinh”, “chị Hạ” mà đám người này cứ mở miệng ra là gọi mất. Giọng
thỏ non thế này cách xa “chị Sinh”, “chị Hạ” tới hai thế hệ.
Hạ Trường Ninh vẫn ngồi uể oải trên ghế, trước mặt bố mẹ tôi mà dám
ngồi thế này, bố mẹ tôi nhất định sẽ nói: “Ngồi nghiêng ngồi ngả, như
phường lưu manh”. Nhanh như điện xẹt, tôi đã tìm ra tính từ phù hợp với
anh ta rồi. Ngoại hình của anh ta không phải đẹp trai, mà là bá đạo! Là
tên lưu manh mặc vest! Cả con người anh ta đều thể hiện điều đó.
Hèn chi nhân viên phục vụ gọi anh ta là anh Hạ, hèn chi cả mười người này chẳng có ai bình thường. Nghe cách giới thiệu là biết, người mở cửa hàng thời trang, người làm vận chuyển, bà chủ quán bar, đội viên điều
tra văn hóa… giao lưu bạn bè quá rộng, không khí xã hội quá ngột ngạt.
Không phải tôi không để ý đến anh, Hạ Trường Ninh ạ! Thực sự là anh
không hợp với phong thủy của tôi! Tôi mỉm cười và tiếp tục nói: “Không
phải em không nể mặt chị Trần, mà quả thực mẹ em dặn dò phải về nhà
sớm”.
Có giỏi thì gọi điện cho mẹ tôi đi! Trong lòng tôi thầm nghĩ. Dám làm hư hỏng con gái ngoan của mẹ tôi thì bà ấy sẽ giáo huấn cho một bài
chẳng khác gì dạy trẻ tiểu học cả.
“Còn lâu mới đến chín giờ ba mươi, đến lúc đó anh sẽ đưa em về nhà đúng giờ”. Hạ Trường Ninh lên tiếng.
Còn một tiếng nữa mới đến chín giờ ba mươi. Tôi đợi! Tôi gật đầu rồi
tiếp tục uống cốc trà Trúc diệp thanh nhạt nhẽo, vô vị. Nếu như có thể,
tôi hy vọng miệng mình có thể trở nên độc như rắn lục tre. Chỉ vài lần
giao tiếp ngắn ngủi thế mà anh ta mở miệng một cái là tôi không tìm ra
lý do để từ chối. Với những gì đã trải nghiệm, tôi chưa bao giờ có kinh
nghiệm trở mặt với người khác. Cho dù trong lòng không muốn nhưng bản
thân cũng không nhấc mông mà đi được. Giây phút này tôi có chút chán
ghét cái hình tượng ngoan ngoãn của bản thân mình.
Một tiếng tiếp theo đó đám bạn của Hạ Trường Ninh đã tăng lên năm
mươi người, không, chính xác là năm mươi ba người. Chiếm hết cả nửa
quán! Bàn tròn được xếp thành vòng tròn như biểu tượng Olympic, âm thanh ồn ã vang lên lấn át những tiếng thì thầm của những vị khách khác trong quán.
Tôi như chú cừu non lạc giữa bầy sói, chỉ biết im lặng ngồi thu lu
uống trà giữa đám đông. Tôi ngồi đếm hết số người một cách vô vị, đếm cả những câu nói mà tôi đã lên tiếng trong suốt hai tiếng qua. Đồng hồ
điện thoại đã chỉ chín giờ hai mươi, Hạ Trường Ninh đang vui vẻ nói
chuyện với bạn bè, nói gì tôi cũng không biết nhưng nói chung là đủ
loại: Từ những chuyện thông tục trên báo cho tới tin quán bar trong
thành phố mới mở, từ câu chuyện cười của ai đó cho tới chuyện về những
người bạn mới quen.
Tôi nhớ lại thầy giáo dạy chính trị hồi cấp hai bị học sinh làm cho tức giận tới mức mắng một câu: “Nhẫn nại cũng có giới hạn”.
Giới hạn của tôi là chín giờ ba mươi, đứng dậy bước đi, tuyệt đối
không quay đầu lại. Bây giờ… nể tình chú tôi muốn bước vào cơ quan của
mẹ anh ta, nể tình gia quy nhà tôi nói phải nể mặt người khác, nể tình
tôi đã cố gắng nhẫn nhịn được hai tiếng, tôi nhịn!
Đúng chín giờ ba mươi phút, tôi chuẩn bị ra về. Chị Trần nhanh mắt
nhanh tay thấy vậy liền kéo ba lô của tôi lại rồi cười và nói: “Mới có
chín giờ ba mươi phút, cuộc sống ban đêm vẫn chưa bắt đầu, ngồi với chị
một lúc đi…”.
Tôi rất bình tĩnh, tôi phải lên tiếng lấy lại ba lô của tôi rồi quay
người bước đi trước mặt năm mươi ba con người, hay là ngoan ngoãn làm
một con cừu non?
Lựa chọn đầu tiên tôi không dám, như thế là trở mặt, tôi không có khả năng làm thế.
Lựa chọn thứ hai tôi không muốn, tôi không thể chịu được Hạ Trường
Ninh và năm mươi ba người cùng ngồi để nói chuyện khi người ta xem mặt
thế kia.
Tôi chưa kịp nói gì thì Hạ Trường Ninh uể oải lên tiếng: “Cô ấy vội về nhà, nhà quản lý nghiêm lắm…”.
Tôi cứ nghĩ rằng anh ta sẽ để tôi ra về, không ngờ cái miệng thối của anh ta lại thốt lên thế này: “Chú em, mau đi bật bài Về nhà của ai đấy
nhỉ, bài mà chơi bằng saxophone ấy”.
Bà nó chứ! Tôi lớn như thế này rồi nhưng hiếm khi chửi bậy hai lần
trong một ngày lắm! Tôi quyết định “thà ngọc nát còn hơn ngói lành”, ức
hiếp người quá đáng, thế này là xem mặt sao? Đây là gã đàn ông tốt mà dì tôi giới thiệu sao? Sắc mặt tôi trở nên lạnh băng trong giây lát. Thế
nhưng ba lô của tôi bị chị Trần ném lên đùi của Hạ Trường Ninh, anh ta
còn lấy đầu ngón tay nghịch ngợm con lợn con màu hồng tôi treo trên đó
nữa chứ. Tôi thấy dù anh ta cứ uể oải ườn mình ra ghế nhưng đôi mắt lại
phát sáng như đồng xu. Bộ dạng lấm la lấm lét. Lẽ nào anh ta muốn tôi
phi tới giật lấy cái ba lô rồi chạy đi sao? Trước mặt bao nhiêu người
thế này, tôi cũng không làm được.
“Phúc Sinh, đừng làm chuyện mất mặt thế. Bao nhiêu bạn bè ở đây, muộn một tí rồi anh đưa em về”.
Nghe theo số đông.
Tôi bực đến mức phì cười, những lời anh ta vừa nói… tôi và anh ta
thân nhau lắm sao? Tôi kiếm cớ về là được chứ gì? Tôi đứng dậy, chị Trần sắc sảo cũng cười và đứng lên: “Đi nào, hai chị em ta đi về”.
Mười giờ ba mươi phút, cuối cùng thì tôi cũng lấy được cái ba lô của
mình và ngồi lên chiếc xe việt dã của Hạ Trường Ninh. Ghế sau là chị
Trần và hai người đàn ông nữa đi cùng đường.
Hạ Trường Ninh lái lao vút trong đêm, tốc độ nhanh như gió, hai người sau xe hét lên: “Anh Hạ, đây là nội thành đấy”.
Anh ta cau mặt lại và nói: “Không thấy là có người đang vội về nhà sao?”.
Ngoài ấm ức ra tôi thực sự muốn cấu chết anh ta. Ai sai? Là ai sai?
Tôi là một cô gái ngoan ngoãn, chất phác, dịu dàng và vô tội cơ mà! Tôi
xin thề là tôi không bao giờ gặp lại cái tên lưu manh họ Hạ đã hủy hoại
danh tiếng trong sạch của tôi nữa! Tôi thề đấy!
Mười phút sau xe dừng trước cổng nhà tôi, tôi nhảy xuống xe rồi cật lực dập cửa xe lại.
Phía sau vọng ra tiếng nói kinh ngạc của chị Trần: “Cô ấy sao thế?”.
Ha, tôi làm sao à? Lần đầu tiên đi xem mặt, tôi cảm thấy mình chẳng
khác gì động vật được người ta chiêm ngưỡng, tôi làm mặt lạnh không được sao? Tôi mượn cửa xe để trút giận không được sao? Tôi chạy ngay vào nhà mà không thèm quay đầu lại.
Sau lưng vang lên tiếng của Hạ Trường Ninh, vừa bất lực lại đầy quan tâm: “Tính trẻ con ấy mà”.
Hình như tôi và anh ta mới gặp nhau lần đầu tiên, thời gian nói
chuyện với nhau cộng lại liệu có đến ba phút? Tôi bức xúc quay lại lườm
anh ta một cái, và cái lườm ấy đã đổi lấy cơn ác mộng: “Mai tan ca anh
đến đón em”.
“Hạ Trường Ninh, anh đừng…”.
Còn chưa nói dứt câu đã bị anh ta ngắt lời: “Dì em bảo chiều mai em
chỉ có một tiết, ba giờ ba mươi phút đúng không? Vậy bốn giờ anh đợi em ở cổng trường”.
Nắm chặt tay, móng tay cắm cả vào da thịt! Ngày mai không có năm mươi ba người “tùy tùng” kia tôi nhất định sẽ nói với anh ta rằng, tôi không phải cốc trà của anh ta! Cái tên lưu manh không biết xấu hổ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT