Lúc này ở trong biên giới Yến quốc, giáo chúng của Hỏa Thần giáo phần lớn không chết cũng bị thương, Quang Minh thần giáo mượn cơ hội chiếm địa bàn, cướp đoạt tài nguyên tín ngưỡng, cho dù Vân Diễm tự mình mang người đến, cũng không thể làm bách tính chuyển đổi khuynh hướng tín ngưỡng, có quan phủ làm chỗ dựa sau lưng Quang Minh thần giáo, cơ hồ đây chính là được phép của quan phủ mà giả thần giả quỷ.
Lưu Vĩnh vừa phái người trở về nước thỉnh cầu trợ giúp, vừa phái ra tất cả bạch y thị vệ tìm kiếm tung tích Vân Diễm, hắn cơ hồ mỗi ngày đều đến Duệ vương phủ một chuyến, chỉ tiếc địa vị quá thấp, căn bản là ngay cả cửa còn không thể nào vào được. Xui hơn nữa chính là, có một ngày khi đang ở trước cửa phủ đụng phải một tên kì kì quái quái tự xưng thần toán đệ nhất thiên hạ, Lưu Vĩnh bình thường căn bản không tin bọn bịp bợm giang hồ này nhưng cũng vui vẻ thử nghe hắn nói như thế nào.
Kết quả người nọ sau khi lấy của hắn hai mươi lượng bạc rồi nói cho hắn biết, người hắn muốn tìm vĩnh viễn cũng không tìm được. Còn nói cái gì, duyên phận đã hết, cho dù là không chết, nhưng dù là gặp thoáng qua cũng không cách nào có thể gặp lại. Còn nói loại kết cục này là tốt nhất, vỗ vỗ bờ vai của hắn, dùng giọng nói tức chết người, đây đều là mạng trung định số, không thể phản kháng.
Lưu Vĩnh đã muốn vung kiếm chém chết hắn, trong lòng hắn nghĩ tên bói toán thật khốn kiếp, cầm bạc của hắn còn không nói vài lời tốt đẹp, còn chọn những lời xui xẻo nhất. Khẳng định là một tên lường gạt, nếu như giáo chủ đại nhân không có chết, chẳng lẽ giáo chủ bất kể thần giáo bất kể muội muội mà không để ý tới sao? Làm sao có thể, lấy tính tình giáo chủ, lúc cận kề cái chết cũng sẽ không buông tha những gì quan trọng.
Càng nghĩ càng tức nên hắn muốn lấy bạc trở về, rồi đánh cho tên kia một trận, nhưng vì có thị vệ của Duệ vương phủ đang nhìn chằm chằm, hắn phải giữ thể diện nên bị tên kia chạy trốn ngay dưới mắt.
Đường đường là thống lĩnh bạch y thị vệ lại không thể xóa tan cơn giận, Lưu Vĩnh trong lòng hỏa khí bùng phát, oán hận nhìn trời gào lên một cái, không biết năm nay phạm sao thái tuế gì, nên mới xui xẻo đến như vậy.
Vân Diễm trúng độc hôn mê đến hai tháng.
Mật hàm mà Lỗ quốc hoàng đế gửi đến vốn là muốn Vân Diễm bức bách Nhan Hi nhanh chóng có câu trả lời, hòa hay chiến đều đẩy tới trên đầu Nhan Hi. Nhưng thật không ngờ tới, đang ở lúc mấu chốt, Vân Diễm lại mất tích.
Nhan Hi có được đầy đủ thời gian để chuẩn bị, bây giờ hai mươi vạn đại quân đã dàn quân ở biên cảnh Lỗ Yến, cùng Lỗ quân quan sát lẫn nhau chặt chẽ.
Lưu Vĩnh dẫn người đi rất sớm, tra tìm không có kết quả, hắn đã ý thức được đây là chuyện mà năng lực của hắn không thể giải quyết, cho nên sau khi nhận được trả lời của tổng giáo, hắn dẫn người đến biên cảnh chờ chực viện binh. Nhưng quan cảnh hiện tại của biên cảnh này cho hắn thấy, sẽ không có cơ hội để trở lại nữa, hai mươi vạn quân đội Yến quốc canh giữ ở biên thành, cửa khẩu biên giới đã không còn mở cửa cho nhân dân hai nước buôn bán, quan cảnh hợp chợ phồn hoa náo nhiệt khi xưa giờ thay thế cho những tốp quân đang mặc chiến giáp đi lui đi tới, chiến sự hết sức căng thẳng…
Lỗ quân không biết tại sao phải đánh giặc, Yến quân cũng không biết nguyên nhân của cuộc chiến tranh sắp tới, riêng chính quyền mỗi nước đều nói do đối phương lòng muông dạ thú, trong lòng còn có bất chính, mới sợ có gì ngoài ý muốn mà bố trí phòng vệ trước. Nhưng giằng co đã nửa tháng có thừa, cũng không nhận được mênh lệnh tiến công, cho nên, các tướng quốc nước Yến trước kia đã từng tham gia chiến dịch chống năm nước liên minh, bắt đầu suy đoán sẽ có một cuộc đánh lâu dài như lần trước chăng.
Trong kinh thành Yến quốc, mây đen đã che nữa bầu trời, trên Kim Loan điện giờ đang ầm ầm như cái chợ, quan văn võ tướng không để ý thể diện thân phận, cãi nhau ầm ĩ thành một đoàn, chủ đề tranh chấp vĩnh viễn bất biến, đó là chiến hay hòa.
Nhan Hi đang híp mắt lim dim trên ghế rồng, không tuyên bãi triều, cũng không ngăn lại tiếng cãi nhau ầm ĩ, tâm tình cũng không bị kích động, cứ để cho bọn họ nói, nếu không làm vậy, sẽ không có ai lỡ lời nói ra ý nghĩ chân chính trong lòng, vậy thì hắn cũng sẽ không được đại khai sát giới, giết gà dọa khỉ?
Từ lúc lên ngôi tới nay, Nhan Hi rất ít thay đổi triều thần, tâm tình ít biến động, biểu hiện này cùng với biểu hiện trước đây khi còn là hoàng tử hoàn toàn bất đồng. Dường như trước đó Nhan Hi là Hổ vương thì bây giờ hổ đã đổi khẩu vị, không thích ăn thịt mà chuyển sang ăn chay.
Để cho người khác tròn mắt ngạc nhiên còn không chỉ có như vậy, Nhan Hi thậm chí còn ra thánh chỉ cho cựu Thái tử cũng chính là Hòa Thạc vương gia bây giờ cùng Tam vương gia Nhan Sóc triệu hồi về triều đình, còn tán dương Hòa Thạc vương gia lúc trước trong cuộc chiến tranh năm nước liên minh đã đảm bảo việc hậu cần vô cùng tốt, các binh khí, thuốc men, lương thực cũng vận chuyển tương đối kịp thời, mà Tam vương gia Nhan Sóc thì sao, thì càng thổi phồng lên trời hơn, được trong dân gian truyền lưu gọi là đại công thần, trong lúc chiến hỏa cả ngày, thiên tai binh họa không ngừng kéo đến, vương gia đã có xảo kế cùng phú thương liên thủ, cứu được quân dân qua nạn đói.
Chuyện này nói ra ai ai cũng đều tán thưởng, nhưng vấn đề là, người biết nội tình trong cuộc thì sắc mặt lại rất xem thường.
Nhan Hi lại chân thành tha thiết khích lệ, nghe sao lại châm chọc đến thế.
Lúc Hòa Thạc vương gia còn là Thái tử, trận chiến tranh, việc tiếp lương, thuốc men, vũ khí hắn thực sự tự mình giám sát, nhưng kết quả cuối cùng chỉ đưa đến tiền tuyến le que không có mấy, số lượng lớn lương thực được đưa đến đúng hạn phần lớn là do các chủ quản quan vieenc của bộ binh tìm kiếm thúc đẩy, Hòa Thạc vương gia không có một chút công lao.
Tam vương gia Nhan Sóc lại càng âm tình bất định, lần đó ra kế trữ lương, cơ hồ cũng là Nhan Hi mượn tay Cửu Đỉnh đem mưu kế giao cho hắn, kế hoạch là Nhan Hi định, lương thực cũng là Nhan Hi đưa tới, thậm chí đúng lúc xuất hiện phú thương cũng là Nhan Hi chuẩn bị tốt, cùng Nhan Sóc diễn như vậy một màn thật lưỡng toàn.
Lúc này sao Nhan Hi lại bỗng nhiên đem công lao của quá khứ đẩy trở lại trên người bọn họ, trên đầu lưỡi khen ngợi mấy câu, liền mượn cơ hội đem bọn họ cũng mời về, cứ ân cần như vậy, ai không sợ, không nghi?
Hai vị vương gia trong lòng nơm nớp lo sợ, sắc mặt cung kính đứng ở vị trí của mình trước đây, cúi thấp đầu không nói lời nào, trong lòng cứ liên hồi thấp thỏm, chờ Nhan Hi đột nhiên dữ dội chất vấn, có lẽ, hắn còn góp nhặt không ít chứng cớ, đợi đến khi đủ sẽ ra đòn cuối cùng.
Phụ hoàng qua đời, Nhan Hi lên ngôi cũng đã một năm, Yến quốc kéo dài thêm sự phát triển, cũng không theo dự đoán sẽ có hỗn loạn xảy ra.
Bọn họ không ngừng tìm cách phản động lại càng không có cách.
Nhan Hi làm cho người đối diện cảm giác giống như đang lơ lửng ở trên mặt biển băng, xa xa nhìn chỉ là một mảnh nhỏ băng phiến lớn cỡ bàn tay, nếu thật sự quyết tâm đào móc nó, diện mạo chân thật nấp trong nước biển kia đã không thể dùng bất kỳ từ nào miêu tả được.
Trong triều đình, không khí chung quanh đã phát ra vô cùng quỷ dị.
Nhan Hi thủy chung không nói lời nào, cao cao tại thượng mà nhìn, mặt lạnh không chút thay đổi.
Các quan văn giỏi về phỏng đoán quân tâm cũng chịu thua, liên tiếp mười mấy ngày Nhan Hi cũng là cái bộ dáng này, rốt cuộc bệ hạ là muốn đánh, hay là không muốn đánh đâu?
không ai hiểu rõ.
Hòa Thạc vương gia từ nhỏ đã ở trên điện Kim Loan lớn lên, năm tuổi đã được hướng dẫn nghe báo cáo và quyết định sự việc, cho đến lúc tiên hoàng qua đời mới thôi, cả đời này lại có hai phần ba thời gian đứng ở chỗ này, đã hơn một năm mới trở lại vị trí này, trong lòng hắn cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, có chút ức chế không được mà kích động trong lòng.
CònTam hoàng tử Nhan Sóc, cảm giác không phải là cảm khái, kể từ khi tân hoàng lên ngôi, vì kiêng kỵ cũng vì thói quan hàng phục tổ tông, hắn dẫn người đi đến đất phong sinh sống, cả ngày lẫn đêm, không có lúc nào là không nhớ cuộc sống trong kinh, nhất là khí thế lúc còn trên Kim Loan bảo điện, không có chuyện gì không tái hiện trước mắt, căn bản không cách nào quên được.
Một lần nữa trở về nơi này, bọn họ thế nhưng không hẹn mà cùng một suy nghĩ, Nhan Hi xem ra là thật đã quyết định, giống như nuốt vào hai nước Tề Ngụy trước đây, muốn đem Lỗ quốc cũng sáp nhập vào bản đồ. Nếu thật như thế, lấy thực lực Yến quốc, trong vòng ba mươi năm nữa, việc nhất thống thiên hạ, trở thành bá chủ Trung Nguyên cũng là chuyện không quá xa vời.
Trong triều hổ tướng không nhiều lắm, Nhan Hi lại không có thế lực nào thật sự ủng hộ, nếu hắn không ở kinh thành trấn giữ mà ra sa trường đánh chiến, bọn họ chỉ cần bắt được cơ hội đó, chắc chắn là có thể để cho hắn vĩnh viễn không thể trở về . Hoặc là có thể đợi đến khi Nhan Hi chiến thắng trở về mới hạ thủ, không thể phủ nhận Sát thần uy danh hiển hách, không thể khinh thường, nhưng mặc dù cường đại trở lại, hắn cũng chỉ là người, nếu cứ liên hoàn ám tiển hắn sẽ có thể phòng bị mãi được sao?
Mặc dù hiện tại trong triều đã lập lên Thái tử mới, bất quá kia cũng chỉ là tiểu nhi chưa dứt sữa, còn phải được người lớn bế, nó có thể bình an lớn lên hay không lại là chyện rất khó nói.
Đây là cơ hội, tuyệt đối là đại thời cơ tốt từ trên trời rơi xuống.
Phải khuyến khích Nhan Hi xuất binh, nhất định phải làm cho hắn không chần chờ, nếu không có chiến hỏa, trong thời thịnh thế bọn họ làm sao có thể đạt được ước muốn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT