“Tiểu tử, đừng muốn chiếm lấy mẫu thân, nàng xinh xắn nhỏ nhắn như vậy, sao có thể cho ăn đồng thời hai đứa tỷ đệ nhà ngươi? Ngươi là đệ đệ, phải biết thương mẫu thân cùng tỷ tỷ, cho nên, nếu đói bụng thì đi tìm nhũ mẫu, đừng có mà bám mẫu thân không dứt. Hãy tin tưởng phụ thân, lúc trước ta cũng ở độ tuổi này đã không bú sữa mẹ, với nhũ mẫu thì mùi vị cũng không khác biệt lắm, nếu cảm thấy mặt người ta không đẹp bằng mẫu thân, không nhìn thì cứ nhắm mắt lại, nhịn một chút cũng sẽ qua.” Vỗ vỗ cái mông của nó, đem Nhan Doanh đang buồn ngủ kéo trở về, “Nghe hiểu không? Ngươi bây giờ là con ta, thì phải dựa theo quy củ của ta, nếu không, cẩn thận cái mông của người.”
Nhan Doanh trước mắt còn không chưa biết nói, cho nên hắn cũng thoải mái không để ý tới phụ thân đang lải nhải, hé miệng ngáp một cái thật to, đầu nhỏ khẽ ngọa ngoậy trong khuỷu tay hắn, khuôn mặt hạnh phúc tìm chỗ ngủ êm ái.
Đây cũng cơ hội khó có được cùng phụ thân trò chuyện, mặc dù không ngừng cùng mình nói điều kiện, Nhan Doanh cũng không muốn lãng phí chút thư thích ngắn ngủi này.
Một là đứa trẻ, một là người lớn, nó làm sao hiểu đại được tâm tư của người lớn.
Hồi lâu, Nhan Hi mới nhẹ nhàng đem nhi tử đưa trở về trên giường nhỏ, đắp kín chăn.
Rồi đi tới chỗ nữ nhi đang ngủ, hôn lên cái trán cùng hai má một chút, tâm tình vui vẻ bước ra ngoài.
Bên trong gia đình này, vất vả nhất vĩnh viễn là hắn, ai bảo hắn là nhất gia chi chủ đâu.
Ba người mệt mỏi đã ngủ say, Nhan Hi vẫn còn chiến đấu vất vả nơi thư phòng, ở đâu trong cái đất nước này còn thiếu thốn thì hắn còn phải làm việc, ít nhất trong mười mấy năm sắp tới nó sẽ là công việc cấp thiết nhất.
Vì để cho Nhan Doanh có xuất phát điểm tốt nhất để tránh nó sau này không chịu nhận trách nhiệm từ hắn, nên Nhan Hi phải dốc hết sức lực làm việc.
Nói cho cùng, hắn cũng là người ghét sự câu thúc của cuộc sống cung đình, thật không rõ khi tiên hoàng chết đi đã nghĩ như thế nào, lại đem vương vị giao cho người không ham quyền thế như hắn, vì thế mà không tiếc dùng ảnh vệ kiềm chế hắn, lấy tính mạng Đào Tiểu Vi để uy hiếp, vững vàng cột hắn vào ngôi vị hoàng đế nhưng thật chất là ngôi vị làm trâu làm ngựa cho Yến quốc.
Không ít lần hắn nguyền rủa tiên đế dưới suối vàng không tim được nữ nhân, thanh tâm quả dục sống cuộc sống của hòa thượng, Nhan Hi bắt đầu vùi đầu làm chính sự, cùng cả núi nhỏ tấu chương tiếp tục phấn đấu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nhan Hi, Vân Diễm mất tích đã dẫn tới sóng to gió lớn. Bọn bạch y thị vệ được dẫn tới miếu sơn thần kiểm tra những thi hài còn lưu lại, bọn họ rất dễ dàng liền từ trong đống thịt vụn kia tra được đầu mối là Ngũ Đố Bộ Lạc, vốn đoạn đường này đã được bọn họ để ý, đã có cảnh giác, nhưng Vân Diễm lại mất tích ở gần đây, điều đó lại càng làm bọn họ kiên định tin tưởng, giáo chủ Vân Diễm mất tích nhất định cùng với bọn Ngũ Đố Bộ Lạc có liên quan.
Cho nên, phe cực kỳ có hiềm nghi là Yến quốc lại được vô can. Lưu Vĩnh – thân cận của Vân Diễm tự mình đi tìm Cửu Đỉnh, hy vọng hắn có thể giúp tìm kiếm tung tích giáo chủ, nhưng có một điều làm họ thật sự run sợ chính là, ở hiện trường đánh nhau, họ tìm thấy liệt hỏa kiếm của Vân Diễm, Hỏa kiếm cô đơn theo gió rung động ở giữa những cành cây.
Dưới tàng cây, tuyết trắng đã đông cứng rắn độc, từ bên trong thân thể nó chảy ra chất lỏng nhanh chóng làm nhiễm độc cả một gốc tuyết, không ít động vật nhỏ bị độc chết cũng bị đông cứng thân thể ở đó, giữ lại tư thế khi còn sống, giống như là không cẩn thận đụng phải chất độc, ngay tức khắc đã bị đoạt đi tính mạng.
Lưu Vĩnh tâm càng ngày càng nặng nề, trên giang hồ, không một kiếm sĩ nào không coi kiếm của mình là sinh mạng, câu « kiếm còn người còn » đã thành lệ cũ.
Hỏa kiếm là tín vật của giáo chủ Hỏa Thần giáo, bản thân nó đã là một thần binh lợi khí hiếm thấy, còn là đại biểu cho cả một giáo phái. Ngày thường, giáo chủ tác chiến cũng không dễ dàng lấy ra Liệt Hỏa kiếm, sợ rằng đối thủ quá yếu sẽ là sự khinh nhờn đối với thanh kiếm. Trước đây không ai thấy qua Vân Diễm rời đi tầm mắt đối với Hỏa kiếm, cũng chỉ có kiếm và muội muội Tô Bối Nhi mới là hai điều hắn quan tâm nhất.
Điểm này Lưu Vĩnh hiểu rõ nhất.
Nhưng hôm nay Liệt Hỏa kiếm cô đơn ở lại trong đống xác chết, giống như rác rưởi giắt lại trên ngọn cây, mà dưới chân hắn, kịch độc của xác rắn lại là chứng cứ không thể không khiến Lưu Vĩnh có suy đoán không hay.
Trên thực tế, trong đám bạch y thị vệ đã bắt đầu truyền đi những đồn đại bất lợi với Vân Diễm, chỉ bất quá ngại giáo quy cùng uy nghiêm của giáo chủ, bọn họ không dám công khai nói ra mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT