Thiên Sương đứng ở một bên, nhìn Nhan Hi cái dạng này cũng sợ đến kinh ngạc, "Tiểu thư, Vương gia có phải là sinh bệnh, có nên thỉnh ngự y xem sao?"

Đào Tiểu Vi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đặt lên mạch đập của Nhan Hi, nhắm mắt yên lặng nghe, một bàn tay khác trùm lên trán hắn chậm rãi lắc đầu, "Không phải bị bệnh."

"Vậy điện hạ thế nào vẫn chưa tỉnh lại?"

Trong mắt hiện ra một tia nhàn nhạt, Đào Tiểu Vi bưng chén rỗng trở lại bên cạnh bàn, "Hắn hình như là quá mệt mỏi."

Mệt mỏi? Thiên Sương không phải cũng không biết, Vương gia mấy ngày này không hề đi ra ngoài, cũng không thấy ngài làm gì vất vả, vì sao bỗng nhiên trở nên như vậy.

"Thiên Sương, đây là vất vả quá độ." Cũng may chưa diễn biến thành bệnh, chỉ cần thả lỏng nghỉ ngơi, tin tưởng rằng không đáng lo ngại.

"Tiểu thư, người trước dùng cơm tối, nô tỳ đi tìm Cửu Đĩnh, để hắn nghĩ biện pháp đưa điện hạ quay về nội viện, hảo hảo nghỉ ngơi." Ở đây dù sao cũng là khuê phòng của Đào Tiểu Vi, Nhan Hi tuy rằng là Vương gia, nhưng sắc trời đã tối, hắn lưu lại chỗ này thực có chút không thích hợp.

Đào Tiểu Vi vừa định gật đầu, nhưng phát hiện tay Nhan Hi gắt gao cầm cổ tay nàng, lực đạo to lớn hầu như muốn bóp nát khớp xương của nàng.

Người này, đến tột cùng là đang ngủ, hay là không ngủ đây?

"Quên đi, để Vương gia ở chỗ này nghỉ ngơi, ta vừa mới ngủ dậy, cũng đã tỉnh ngủ."

Thiên Sương nghĩ không thích hợp, thế nhưng trước mặt Nhan Hi cùng Đào Tiểu Vi, dù sao cũng không đến phiên nàng nói. May là tú lâu và nội viện là hai nơi cấm địa của vương phủ, người hầu không được phép là không được đi vào, Vương gia ở lại tú lâu, tám phần mười sẽ không bị người phát hiện.

Nhan Hi ngủ thẳng đến tròn ba ngày. Dường như muốn đem năm năm cực nhọc không thể yên ổn nghỉ ngơi bù lại cho đủ, ngoại trừ mỗi lần Đào Tiểu Vi ép buộc hắn mở mắt, mơ mơ màng màng uống vào chút ít nước canh, hắn hầu như là liên tục ngủ.

Đến buổi sáng ngày thứ ba, hắn như bình thường đúng giờ mở mắt, thần thái sáng láng, khôi phục lại bộ mặt lạnh như thường ngày.

Trong tay tựa hồ đang nắm cái gì, Nhan Hi cúi đầu, nhìn thấy chính là một cổ tay trắng xanh, bởi vì thời gian dài máu không lưu thông, cái tay kia xanh một mảng lớn, nhìn thấy mà giật mình. Chủ nhân của cái tay thì đang nằm nghiêng người dựa vào nhuyễn đệm, trên mặt đất mấy tầng chăn bông, thân thể cuộn mình thành con tôm, đang ngủ say sưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play