Nhan Dung nghe làm sao không hiểu, hắn hiểu hết chân tướng, nhưng làm sao cũng có chút không được thõa đáng?
Vân Diễm tìm Thừa tướng nói muốn gặp Tô Bối Nhi, Thừa tướng không
biết tại sao Hoàng thượng vô cớ đem Tô Bối Nhi đuổi ra hoàng cung, cho
là Yến quốc bên này đuối lý nói không được, cho nên vẫn phái người tìm
kiếm khắp nơi hơn nữa còn qua loa tắc trách Vân Diễm, hy vọng có thể đem chuyện này cho qua đi, bây giờ thật sự không đối phó được sự kiên trì
của Vân Diễm, Thừa tướng cũng chịu không được áp lực, sợ cuối cùng quan
hệ hai nước bởi vì hòa thân công chúa mất tích mà tan vỡ, chiến hỏa châm lên, lại bị người khác giáng tội làm người châm lửa, cho nên muốn đem
hắn kéo vào, cùng chung nghĩ biện pháp.
Không đúng, Nhan Dung loáng thoáng còn nhớ rõ, Tô Bối Nhi sau khi
xuất cung sau vẫn có ảnh vệ của hoàng thượng giám thị, Vân Diễm đã chạy
tới kinh thành đem muội muội của hắn đón đi, thám tử một đường theo tới
biên cảnh Lỗ Yến nhìn xe ngựa của bọn họ rời đi mới trở về báo lại,
quyết định không có sai.
Lúc này Vân Diễm giả bộ cái gì cũng không biết, lấy chuyện gặp Tô Bối Nhi làm cớ, hắn đến tột cùng là muốn làm gì? Còn nói tin tức gì cũng
không biết, đi theo hạ thủ với Thừa tướng, muốn vì Tô Bối Nhi bị ủy
khuất mà đòi lại công đạo sao?
Thừa tướng trong khoảng thời gian này thừa nhận áp lực không nhỏ,
quan đồng liêu cũng không dám nhắc tới chuyện này, sợ đem chuyện náo
lớn càng không có biện pháp thu thập, hôm nay thật vất vả có người có
thể thật tình nghe lão nói, trong lòng cũng không có gì cố kỵ, cho nên
giống như phụ nhân nhiều năm mới gặp lại trượng phu, lôi kéo Nhan Dung
mà lải nhải, kể khổ.
Trên bàn đặt bình trà rất nhanh đã hết, Thừa tướng làm cho người ta đi vào lấy thêm, nhìn dáng dấp còn muốn tiếp tục tố khổ.
Lão đang đợi Nhan Dung mềm lòng.
Bởi vì chuyện này mà chính bản thân lão ôm tới rắc rối, nếu như Nhan
Dung không chủ động xin đi giết giặc đem chuyện này nhận lấy, lão cũng
không nên bắt buộc Nhị vương gia tiếp nhận.
Đáng tiếc Nhan Dung cau mày trầm tư, cũng không biết đang suy nghĩ
cái gì, thật giống như rất đồng tình cùng Thừa tướng, nhưng chỉ là dùng
vẻ mặt lên tiếng ủng hộ, miệng chỉ cười cười, thận trọng từ lời nói đến
việc làm, một câu dư thừa cũng không có.
Thừa tướng rất gấp gáp, lão cũng đã nói hết tiền căn hệ quả, mặc dù
Nhan Dung không đáp ứng, cũng ít nhất cho một cái phản ứng, chỉ có một
mình lão diễn, nhạc cao ít người hoạ, nếu muốn tiếp tục cũng không được
a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT