Vân Diễm nhấp miếng rượu, có chút do dự, rồi mới nói, “Thừa tướng đại nhân cùng bổn tôn là bạn vong niên, có một số việc cũng không dối gạt ngài, ta và muội tử là cùng một mẫu thân, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó bị Lỗ quốc thiên tử nhìn trúng thu làm nghĩa nữ, trước đó vài ngày còn vì nàng tìm một môn hôn sự tốt đến Yến quốc.”

Nói đến đây, mặc dù không có hoàn toàn làm rõ, Thừa tướng cũng đã nghe nhất thanh nhị sở, cũng hút vào một luồng khí lạnh.

Vị Chiêu Dương công chúa lai lịch rất lớn này, lúc trước đã nghe nói nàng là quốc sư Lỗ quốc, sau lại biến hóa nhanh chóng thành Chiêu Dương công chúa, lúc này còn có một thân huynh đệ là giáo chủ Hỏa Thần giáo.

Những việc này cũng không sao, nhưng để cho người ta đau đầu chính là, nhìn ý tứ Vân Diễm, thật giống như còn không biết Chiêu Dương quý phi bị Hoàng thượng, trong cơn thịnh nộ đuổi ra khỏi hoàng cung, chẳng biết đi đâu. Không trách được Lỗ quốc bên kia đối với chuyện lần chậm chạp chưa lên tiếng kháng nghị, lặng yên không một tiếng động, nguyên lai là tất cả mọi người vẫn chưa hay biết gì chuyện này.

Càng nghĩ, Thừa tướng mồ hôi lạnh đã chảy xuống .

Lần này, Lỗ quốc phái ra giáo chủ của quốc giáo đi bái phỏng, nhất định là có chuyện cực kỳ trọng yếu, nếu ở nơi này, thời khắc mấu chốt đem chuyện kia tiết lộ ra, Vân Diễm có thể sẽ lập tức thẹn quá thành giận mà trở mặt hay không.

“Thừa tướng đại nhân? thỉnh cầu của Vân Diễm rất khó sao?” Đem lãnh ý tích chứa ở trong mắt, Vân Diễm nhất phái nói năng nhỏ nhẹ, “Nếu như Thừa tướng đại nhân khó xử, cũng không nên phiền toái, ngày mai ta đem chuyện này cầu xin hoàng đế, van ngài thành toàn nguyện vọng nho nhỏ này.”

Thừa tướng trong đầu lập tức xuất hiện hỉnh ảnh Vân Diễm hướng Nhan Hi thỉnh cầu gặp mặt Chiêu Dương quý phi, sau đó Nhan Hi không thèm quan tâm chỉ vào cửa cung, dùng mặt lạnh vô tội nói, đã đuổi ra ngoài. Loại hình ảnh này tuy chỉ là ảo tưởng nhưng cũng làm trong lòng ông run sợ. Tân hoàng tính tình không biết nóng lạnh thất thường này, khả năng làm ra chuyện đó cũng là có thể.

Đây không phải là ngại cuộc sống hòa bình quá dài sao?

Không được, quyết không thể tùy ý để loại tình huống này phát sinh, Yến quốc thật vất vả bình yên mấy ngày, không thể đánh giặc nữa.

Thu hồi lo lắng, Thừa tướng trấn định nói, “Chuyện nhỏ này không cần phải đi làm phiền bệ hạ, bổn quan giúp đỡ giáo chủ thỏa đáng, nhưng là, ngài phải kiên nhẫn một chút, nương nương trong cung, không phải là muốn gặp người nào là có thể gặp, quy củ quá nhiều, thân nhân muốn gặp ít nhất cũng phải một tháng sau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play