Đào Tiểu Vi tâm lại mềm, không lay chuyển được mọi người, không thể làm gì khác hơn là rụt chân về, rầu rĩ nhìn màn treo trên giường mà ngẩn người.

Không thể tắm, không thể gội đầu tóc, không thể rửa chân, ngay cả gương mặt cũng chỉ là dùng khăn thấm nước nóng lau qua một lần. Mặc dù y phục thay đổi liên tục, nhưng thân thể vẫn không thể tránh khỏi tản mát ra mùi vị không khỏe mạnh, lúc này bộ ngực còn căng sữa, chỉ sợ mới liên tưởng đến cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Tử Thiên mân mê thì đầu ngực cũng không thể ức chế được tràn ra dịch sữa, làm y phục nơi đó thấm ướt.

Càng nghĩ càng khó chịu, càng khó vượt qua thời gian ngây ngốc trên giường, ngực như có luồng hỏa khí từ từ đi lên, Đào Tiểu Vi bỗng nhiên nâng lên thanh âm quát, “Bệ hạ đâu? Còn chưa bãi triều sao?”

“Nương nương, bệ hạ ở bên trong thư phòng xử lý chính sự, mới vừa rồi đã tới nhưng người đang ngủ.” Thiên Đồng tỉ mỉ giúp Đào Tiểu Vi đắp tốt góc chăn, sợ gió thổi đến chân sau này sẽ bị đau.

“Hoàng hậu nương nương…” Quý Hỉ phái tới cung nữ hầu hạ bước nhanh vào, hành lễ.

“Nói bao nhiêu lần, đừng gọi ta như vậy, ta không phải là cái gì hoàng hậu.” Đào Tiểu Vi trợn mắt, gần đây cũng không biết tại sao, các cung nữ trong cung tới cũng gọi nàng như vậy, làm sao dạy cũng không thay đổi được.

Hết lần này tới lần khác Nhan Hi sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, luôn là lặng lẽ ở lúc nàng ngủ mới đến thăm, buổi tối cũng nghe lời các bà mụ đề nghị, luôn ngủ ở phòng ngoài, không cùng nàng ngủ chung giường.

Nàng rất muốn hỏi một chút hai chữ hoàng hậu rốt cuộc là từ đâu tới, không hiểu được tại sao người ta gọi như vậy, nếu không có nguyên nhân, nếu truyền ra ngoài là không được.

Thiên Đồng phất tay cho mọi người trong phòng lui ra, cho Đào Tiểu Vi có không gian yên tĩnh, chủ tử nhà nàng từ nhỏ đã không thích bên cạnh có quá nhiều người lạ mặt, nàng sẽ cảm thấy bất an, ngay cả ngủ cũng không thẳng giấc. Bây giờ thật sự là bởi vì ở cữ mà phải nhẫn nại, cho dù như vậy cũng sẽ có giới hạn, Thiên Đồng không muốn làm cho nàng tức giận, cơ trí trước một bước để cho bốn phía an tĩnh lại.

Quả nhiên, đối với Thiên Đồng, Đào Tiểu Vi sắc mặt không vui đã hòa hoãn hơn, “Thiên Đồng, một hồi ngươi phải đi trước cửa thư phòng coi chừng Gia, khi nào Gia làm xong công việc rồi nói ta muốn gặp.”

Thiên Đồng cười vô cùng mập mờ, dường như hiểu rõ hết thảy.

“Ta chính là muốn hỏi chút chuyện, không có ý tứ gì khác.” Mặt Đào Tiểu Vi không hiểu sao đỏ lên, nàng lại vô tình giải thích lung tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play