Lại là bộ dạng này.

Cơ hồ mỗi lần đều được biểu diễn một phen tiết mục vì dân vì nước mà dốc hết tâm huyết.

Nhan Hi chậm rãi mở ra mắt lạnh hẹp dài tà nịnh, quét nhìn một vòng, không người nào dám cùng hắn nhìn thẳng, mọi người ai cũng cúi thấp đầu, quật cường cố thẳng sống lưng cùng hắn ngoan cố chống lại.

“Nghĩ lại? Được, vậy trẫm nói cho các ngươi nhớ.” Đã sớm dự liệu được trên điện Kim Loan sẽ xuất hiện tình huống như thế, Nhan Hi không giận không hờn nói, “Trẫm từng nói qua, việc nhà không cho quần thần chen lời, cho nên hôm nay, tốt nhất đừng làm cho trẫm phải nghe chuyện hậu cung.”

Trước tiểu nhân sau quân tử, một câu nói đem mọi đường lui phá hỏng, chuyện này đã sớm định ra quy ước, bất kể tình huống nào cũng đừng mong phá lệ.

Thừa tướng trầm giọng tiếp lời, “Đông cung thái tử, trọng trách mang cả thiên hạ, tuyệt đối không thể khinh suất xếp vào chuyện trong nhà, thưa bệ hạ.”

Nhan Hi nhìn hắn một cái, “Trẫm có nói như vậy sao?”

Thừa tướng nhất thời lòng căm phẫn, nhưng vẫn cẩn thận suy nghĩ, Hoàng thượng thật đúng là không có nói như vậy. Nếu không Nhan Hi cũng sẽ không bày ra một bộ muốn cùng thần tử thông qua. Ông ta tại triều cầm quyền hai mươi mấy năm, hôm nay lại xấu mặt như thế, bất quá chỉ là do đầu óc suy nghĩ hướng khác, chẳng lẽ hắn già rồi, đầu óc đã theo không kịp sao?

Nhan Hi cũng không có ý truy cứu, lạnh nhạt hỏi, “Trẫm, tâm chỉ hướng vào con ta Tử Thiên, chúng thần nếu ai có dị nghị, không ngại cứ nói thẳng.”

Thừa tướng hướng Quý vương gia liếc mắt, ông ta là thúc thúc của bệ hạ, dẫn đầu nói chuyện, ít nhất Nhan Hi cũng không thể trách tội ngay trước quần thần. Quý vương gia cùng Thừa tướng ở trong đáy lòng vốn là cố giao, ở trên triều đình cũng đứng chung một chiến tuyến, cùng tiến cùng lui.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, tiểu hoàng tử còn quá nhỏ, hôm qua mới ra đời, không nói đến lúc này lập thái tử có phải sớm hay không, nhưng theo quy củ tổ tông mà nói, lập tử lấy mẫu làm đầu, cũng chẳng phân biệt trưởng hay thứ. Mẫu thân của hoàng tử thậm chí không có phẩm cấp phong hào nào, căn bản tiểu hoàng tử không thể đón nhận ngôi vị thái tử.” Quý vương gia nói xong lại dương dương đắc ý, một câu rất trúng đích, từ thân phận nữ nhân kia mà hạ thủ tiến hành công kích. Nói một cách khác, tiểu hoàng tử có được là thái tử hay không bây giờ không đề cập tới, chỉ là mẫu thân của tiểu hoàng tử không có tư cách.

Ngày thường nếu là ai dám đem chuyện liên quan đến Duệ vương phi nói trên điện, hoàng đế lập tức không nể tình, nhẹ thì quát lớn, nặng trực tiếp kéo ra ngoài dùng cách xử phạt nặng về thể xác, khó được hôm nay hoàng đế lại tâm bình khí hòa như vậy, chẳng qua là hơi gật đầu, “Còn gì nữa không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play