Nhan Dung ưu tư rồi trịnh trọng gật đầu, “Tiểu Đồng ngoan, nàng nói vô cùng đúng, sau này ta sẽ không tùy tiện đi trêu chọc người khác như vậy, nếu như tình cờ gặp trên đường, ta liền đi chỗ khác trốn, ta bảo đảm cùng nàng và Noãn nhi.”

Nhan Dung bảo đảm ư? Vậy nhất định điều kiện tiên quyết là Vân Diễm đừng có đến tìm hắn, giả như Vân diễm tới đây hơi chút trêu chọc là hắn lập tức sẽ quên hết thảy, toàn tâm vùi đầu vào vui chơi, về phần hôm nay chút đau lòng nho nhỏ này, trong nháy mắt sẽ bị ném đến ngoài chín tầng mây tìm cũng không thấy bóng.

Trúc Diệp Đồng cười khẽ một tiếng, không có nói gì.

“Phu quân, lần mang thai tiếp theo thiếp nhất định sẽ sinh cho chàng một nam hài.”

Nghe được Trúc Diệp Đồng nói một câu không liên quan, Nhan Dung chỉ ngây ngốc ngẩng đầu, “Tiếp theo? Chúng ta không phải nói là chờ Noãn nhi lớn hơn một chút, chúng ta ba người sẽ phải lên đường, đi khắp nơi ngao du sơn thủy, cuối cùng mới tìm một nơi địa linh nhân kiệt mà ẩn cư, cái này cũng phải mất mười năm thời gian, nếu lại muốn sinh hài tử, lại phải làm trễ nãi bốn năm năm nữa.”

Không thỏa đáng, tuyệt đối không thỏa đáng, hắn cũng không muốn cho lão Thất có cớ, lại bị nhốt trong kinh thành không đi được.

“Nhưng là… Xem chàng thích tiểu hoàng tử như vậy, thiếp còn tưởng rằng chàng nuối tiếc vì không có nhi tử.” Sự thật cũng đúng là như thế, Nhan Dung hôm nay ôm tiểu hoàng tử không chịu buông tay, trên dưới sờ tới sờ lui, ngay cả từng đốt ngón tay chân cũng không bỏ qua.

“Hiểu lầm, thê tử, ta là muốn nhìn một chút tiểu tử kia trông như thế nào, nếu như có thể chất luyện võ, sẽ đoạt lấy làm đồ đệ.” Tay nâng cằm, Nhan Dung tự tin nói, “Ta có một thân hảo công phu, dù sao cũng phải tìm tượng trưng một truyền nhân có phải không, gần đây vừa vặn, hài tử của thất đệ rất phù hợp.” Như tên trộm ở trên môi Trúc Diệp Đồng hôn nhanh một cái, Nhan Dung lại nói, “Khuê nữ của chúng ta học một chút võ nghệ cường thân kiện thể là được, ta cũng không muốn cho nó học người khác đi lưu lạc giang hồ, con của mình quý giá nhất, có đúng hay không?”

Nguyên lai là như vậy, Nhan Dung muốn nhận đồ đệ.

Trúc Diệp Đồng thở phào nhẹ nhõm, quyến luyến cầm tay của Nhan Dung, lòng bàn tay cùng chạm vào nhau.”Hoàng thượng người ấy đã có tuyệt thế võ công, ngài ấy có yên tâm giao hài tử cho người khác dạy dỗ sao? chàng nha, đừng dự tính gì cả, miễn cho đến lúc đó không còn mặt mũi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play