Nhan Hi hạ triều đã thật sớm trở về vương phủ, mặc dù trên đầu còn rất nhiều việc phải xử lý, nhưng bây giờ là thời kỳ quan trọng của Đào Tiểu Vi, hắn không trở lại coi chừng thật đúng là không yên lòng.

Dự tính ngày sinh còn chưa tới, nhưng nếu như trong bụng nàng đang nghi ngờ thật là song sinh tử, như vậy khả năng sinh trước vô cùng lớn.

Trương ngự y phụng mệnh, cơ hồ đem toàn bộ Thái y viện dời đến ở trong Duệ vương phủ, mỗi ngày hai lần làm kiểm tra cho Đào Tiểu Vi, thậm chí ngay cả buổi tối lúc ngủ cũng lưu lại hai người ở phòng khách, chỉ cần có chút phát sinh gì là lập tức có ngự y, trong thời gian ngắn nhất chạy tới bên cạnh nương nương.

Phụ nhân sinh con cùng người bị bệnh cấp tính không hề giống nhau, người bệnh cấp tính thì một khắc cũng không được trễ nãi, mà người sinh con mặc dù đau bụng sinh đã bắt đầu, mà khoảng cách đến lúc sinh hạ ít nhất cũng muốn ba canh giờ, các ngự y sở dĩ phải coi trọng như vậy hoàn toàn là không muốn bị định tội, hoàng thượng đối với Vương phi như thế nào, thân thể của nàng so với cành vàng lá ngọc còn hơn, coi sóc cặn kẽ như vậy mà bệ hạ còn không thấy được hài lòng đâu.

Mà lần này nhân vật chính là Đào Tiểu Vi, trải qua mấy tháng trước khẩn trương, mong đợi, phiền não, bất an chờ đợi, một loạt cảm xúc phản ứng, đến khi hài tử sắp sinh ra, nàng ngược lại bình tĩnh hơn.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện này không thể cấp, thời cơ chín muồi thì hài tử ra đời thôi, ngự y cùng bà mụ đều nói thân thể nàng một chút vấn đề cũng không có, thai vị vừa đúng, mặc dù là lần đầu tiên sinh con, nhưng vấn đề không lớn.

Còn có cái gì không yên lòng đâu?

Nàng bây giờ cả người như rớt trong vạc mật hạnh phúc, tất cả đều ngọt ngào, cuộc sống trôi qua hài lòng, nàng nghĩ có lẽ trên thế giới này, nữ nhân hạnh phúc nhất chính là nàng .

"Tại sao lại ngẩn người rồi? Đang suy nghĩ gì?" Nhan Hi trở về phủ lập tức đổi đi long bào, mặc áo choàng kiểu dáng đơn giản mà hào phóng, bỏ đi rất nhiều phụ kiện xa hoa không tất yếu, cả người hắn thoạt nhìn vừa dễ thân vừa quý khí.

"Phu quân, thiếp có một loại cảm giác sắp làm mẫu thân." Lông mày cong như nữa vầng trăng rằm, hợp với mí mắt dày cong, làn thu ba sóng sánh, Đào Tiểu Vi cho Nhan Hi cảm giác thật mềm mại mà yên tĩnh.

"Nàng vốn phải làm mẫu thân." Cái bụng khoa trương như vậy chính là chứng minh.

Lắc đầu, nàng sửa chữa nghĩa khác trong lời nói, "Thiếp là nói cảm giác hài tử muốn ra đời."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play