Ngô Hổ Thước lời nói vô cùng thận trọng. Hắn chỉ nói sau khi hoàng tử ra đời sau, vị nương nương này mới có thể từ từ thuận bườm xuôi gió, nếu như không thể sinh ra, tự nhiên không tính là hắn nói sai. Ý này cũng là ẩn ý, nghe cũng chẳng phải chói tai, hắn cũng không dám nói rõ ràng để cho Hoàng thượng có thể bắt được nhược điểm mà tức giận, khí chất của Nhan Hi hắn đã lĩnh giáo, cái loại cảm giác đáng sợ hắn không muốn lần nữa nếm thử.

Nhan Hi thông minh tuyệt đỉnh, chút lời nói khéo này hắn tự nhiên nghe hiểu.

Ngô Hổ Thước nói Vi Vi cả đời chỉ qua năm sáu năm cuộc sống an bình, đây không phải là chỉ khoảng thời gian nàng ở Tề quốc làm công chúa sao? Nàng là do phụ thân cùng mẫu thân tằng tịu với nhau mà sinh ra, bởi vì là nữ hài tử, cho nên mới được hoàng đế sủng ái đón về nuôi trong cung, sau lại bị Nhan Hi mang về Yến quốc, làm tỳ nữ mười năm, quả nhiên ứng với bốn chữ cuộc đời khúc chiết, mặc dù cuối cùng gả cho Nhan Hi, cuộc sống hiện tại tốt, nhưng sau lưng sự an bình này lại từng giây từng phút có thể gặp nguy hiểm, bị Thái tử nhìn chằm chằm không tha, mất đi hài tử đầu tiên, còn có hằng hà sa số kẻ địch như hổ rình mồi, trong đó cường hãn nhất là Tô Bối Nhi đến nay còn ẩn phục trong chỗ tối, còn có sự yêu mến quái lạ của giáo chủ Hỏa Thần giáo Lỗ quốc, thậm chí thân tỷ tỷ của nàng cũng chưa chắc thật sự tốt với nàng, cũng chỉ là lợi dụng, từng chuyện từng cái tới tắp, thật là không có ai mà không cảm thấy da đầu tê dại.

“Ngô Hổ Thước, ngươi có thể chịu trách nhiệm với lời nói của mình?” Nhan Hi lạnh lùng hỏi.

Cắn chặt răng, bất cứ giá nào cũng phải trả lời, “Có thể.”

“Ngươi lui xuống đi, một hồi cùng Ngọc thái phi trở về, không cho phép rời khỏi, chờ nương nương sinh hài tử xong, nếu chứng minh ngươi nói không sai, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi.”

Nhan Hi lời nói cũng chỉ nói một nửa, phần sau chính là “tiểu tử, trở về mà cầu nguyện đi, nếu như Vi Vi, trong bụng không phải là một trai một gái, để xem ta làm sao xử trí ngươi”.

Quỳ đưa hoàng đế rời đi, Ngô Hổ Thước duy trì nguyên dạng, hồi lâu không có đứng dậy.

Chân cũng mềm nhũn, toàn thân một chút khí lực cũng không có, quần áo toàn bộ ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào nhau ở da, lúc này hắn mới cảm thấy có chút khó chịu.

Thiên Sương mang cho Đào Tiểu Vi chén tổ yến táo đỏ, ôm khay từ trong buồng đi ra, kỳ quái nhìn về hướng Ngô Hổ Thước thần sắc chán nản đang nhìn chằm chằm cái ghế trống, không nhịn được che miệng khanh khách cười lên.

Ngô Hổ Thước nâng mắt, sau khi nhìn thấy rõ ràng dung mạo Thiên Sương, thì trong đầu bỗng như bị thiên lôi đánh một phát ầm ầm, cứng ngắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play