Cái gì ngũ hành bát quái, nói toạc ra không phải là thầy tướng số sao. Ngay cả kiến giá thánh thượng cũng không hiểu thay đổi lại một bộ xiêm y tốt hơn, cổ áo cùng ống tay áo đã sờn cũ, áo choàng thì ngắn ngủn mà còn mặc, còn có vết dầu mỡ của thức ăn khắc trên vạt áo.

“Bệ hạ, thảo đân tên là Ngô Hổ Thước, hành tẩu giang hồ, chu du thiên hạ.” Thầy tướng số cũng không sợ hãi, thao thao bất tuyệt tiến hành tự giới thiệu mình.

Nói chưa dứt lời, vừa nghe xong, Nhan Hi sắc mặt âm u hơn.

Lạnh lùng liếc Ngọc La Kiều, giống như là đang đợi giải thích của nàng.

Ngô Hổ Thước? Nói nhảm? Này là tên sao.

Ngọc La Kiều cũng không lường trước được Ngô Hổ Thước lại ngay cả Hoàng thượng cũng dám dùng cách nói chuyện thường ngày, dùng sức ở phía sau đá hắn một cước, ý bảo hắn im miệng chớ nói nhảm. Trước mặt là vị nam nhân tôn quý nhất Yến quốc, hơn nữa tính tình của hắn cũng không tốt, ở trước mặt hắn còn hồ ngôn loạn ngữ, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ được tai ương a.

“Bệ hạ, Ngô Hổ Thước đúng là có mấy phần bản lãnh thật sự, Ngọc Nhi có nhiều chuyện cũng dựa vào hắn mới có thể giải quyết, cho nên lần này thuận tiện dẫn đến bái kiến Hoàng thượng, hắn muốn lưu lại chỗ chúng ta hỗ trợ.” Ngọc La Kiều nói năng tránh né, bởi vì biết Đào Tiểu Vi đang ở bên trong phòng, sợ bị nghe được một hồi sẽ khó giải thích, nên định không nói lời quá hiểu.

Dù sao Nhan Hi khẳng định biết, nàng mang Ngô Hổ Thước tới là vì tiến cử cho hắn, người này thật là cao thủ thâm tàng bất lộ, khó được hắn có ý tứ gia nhập Quang Minh thần giáo, Ngọc La Kiều không muốn bỏ qua cơ hội, lập tức dẫn đến cho Nhan Hi.

Nhan Hi thản nhiên nói, “Chuyện của ngươi tự quyết định.”

Hắn lười quản.

Người này thật là có bản lĩnh gạt người, hậu quả đều là Ngọc La Kiều gánh chịu, hắn chỉ nhìn thành quả, không hỏi quá trình.

Ngô Hổ Thước tiến lên một bước, lộ ra xấu hổ cười, “Chúc mừng bệ hạ chúc mừng bệ hạ, ngày gần đây có song hỷ lâm môn.”

Nhan Hi không có lên tiếng.

Ngọc La Kiều kỳ quái tiếp lời hỏi, “Việc vui gì a?”

“Bệ hạ sắp mừng được long tử, người này tuyệt không đơn giản, long tử là bảo bối bệ hạ mất mà được lại, bởi vì cảm động sự nhớ nhung của bệ hạ cùng nương nương mà rời đi lại quay về.” Ngô Hổ Thước nói đạo lý rõ ràng, làm như rất thật.

Ngọc La Kiều trợn tròn mắt, đen mặt cùng Nhan Hi giải thích, “Hoàng thượng, chuyện trước kia của muội muội, Ngọc Nhi cũng không cùng hắn nói gì cả.” …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play