Ánh mắt bức
nhân lập tức chuyển hướng đến Đào Tiểu Vi (mắt của Hi ca nhá), người
phía sau khiếp sợ mà không tình nguyện nói, "Đưa đến Tú lâu đi."
Hàn băng trong ánh mắt cuối cùng cũng tan, Nhan Hi thoả mãn lần thứ hai chuyển sự chú ý tới dược thiện
đang tỏa hương khí bốn phía, dường như rất chờ mong.
Làm gì hắn lại có biểu hiện như
vậy, bên trong phủ trù sư cũng không phải không có, nàng len lén làm mặt xấu sau lưng Nhan Hi, cũng chỉ dám ở sau lưng hắn mà làm mặt quỷ.
Đương khi Nhan Hi quay đầu, nàng liền làm ra bộ dáng thục nữ, ngồi yên lặng cũng không dám loạn nữa.
Nhưng như vậy cũng không được tự nhiên, nếu như cùng hắn ăn nhất định dạ dày sẽ đau a. Cứng còng ngồi
một hồi, nàng toàn thân đều rất khó chịu, đặc biệt muốn hoạt động một
chút thân thể, thế nhưng Nhan Hi an vị tại bên cạnh nàng lấy ra một
quyển sách lẳng lặng nhìn, nàng thế nào lại không biết xấu hổ mà ở trước mặt hắn làm ra nửa động tác bất nhã.
"Vi vi? Ngươi làm sao lại cắn
trúng lưỡi?" Nàng ngồi dáng điệu bất an khiến cho Nhan Hi chú ý, mắt
lạnh hiện lên ý cười, "Muốn ăn thịt rồi sao, ngốc, tới ngọ thiện sẽ cho
ngươi ăn thật nhiều."
Nàng nghẹn họng nhìn trân trối,
lãnh khốc Vương gia thói quen một câu nói đùa cũng không có, hiện tại
đây lại đang trêu đùa nàng sao?
Cười mà lạnh quá a.
Bất quá, ai lại vì cuồng ăn thịt mà cắn lưỡi mình đâu, rất đau a.
Rõ ràng bị hắn làm hại, ai bảo
đột nhiên trở về, sau đó còn hành động giống như năm năm trước, tự nhiên mà đối nàng. Nhưng cũng không có gì sai, lúc trước không phải rât bình
thường sao.
Nàng ai oán trừng mắt nhìn Nhan
Hi, hắn thế nào lại có thể bình thản ung dung cũng chưa từng thấy có gì
có thể làm khó hắn, trước đó nàng cũng là được hắn yêu thương nâng niu
trong ngực, nhưng hắn cũng có thể nhẫn tâm tiện tay vứt bỏ một bên.
Thiên Đồng cùng Thiên Sương nhanh nhẹn bố trí bàn ăn thỏa đáng, những món ăn còn nóng hôi hổi, đặt tràn đầy chỉnh chu trên bàn.
Nhan Hi buông quyển sách trên tay, chỉ vào hỏa lò đang sôi trào dược thiện nói, "Ta muốn ăn cái kia."
Cực kỳ không tình nguyện, nhưng
Đào Tiểu Vi cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nàng không thể làm gì
khác hơn là tự mình vì hắn múc một chén nhỏ, đưa đến trước mặt hắn.
Mùi thơm ngát trước mũi, trong chốc lát đã hết sạch, Nhan Hi nhìn trước mặt Đào Tiểu Vi, "Còn muốn."
Nàng bình tĩnh tiếp nhận, xoay
người sang chỗ khác nghíen răng nghiến lợi, mặt nhăn như ăn phải ớt, ăn
xong một chén còn muốn ăn, một điểm cũng không rụt rè. Oán thầm xong,
nàng như cũ đem chén nhỏ, cung kính trở về.
Lần này Nhan Hi ăn nhanh hơn,
dược thiện làm hắn cả người đều nóng lên, cái trán mơ hồ toát ra làn mồ
hôi mịn, từ khoang miệng đến bụng, như có dòng nước ấm len lỏi đến,
dường như hàn khí đã tích tụ bấy lâu nay đều bị đẩy khỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT