Tô Bối Nhi thản nhiên nói, “Bổn cung bây giờ không muốn uống, trước để đó, đợi lát nữa rồi hãy nói.”

Đối mặt với Chiêu Dương quý phi, Quý Hỉ thái giám cũng không dám bắt tội, lập tức trên mặt chất đầy nụ cười, không nhẹ không nặng trì hoãn thanh âm nói, “Nương nương, vậy cũng không được, lão nô nhận được ý chỉ của bệ hạ, vì thân thể của ngài sớm ngày khang phục, thuốc này phải dùng đúng giờ.”

Tô Bối Nhi nhướng cao đôi mày thanh tú, thanh âm đi theo lạnh xuống, “Bổn cung bây giờ ngay cả chuyện nhỏ này cũng quyết định không được, muốn tùy ngươi một nô tài tới quản sao ? Hừ, ở chỗ này rốt cuộc ai mới là chủ tử?”

Quý Hỉ thầm than, Ngô hoàng thật anh minh thần võ, đại khái là đã sớm ngờ tới hắn gặp được loại tình trạng quẫn bách này, mới nói trước viết thánh chỉ để cho hắn tới tiết chế quý phi nương nương, nếu như lúc này hắn không có thánh chỉ trong người, chỉ sợ cũng chỉ có thể chiều theo Chiêu Dương quý phi, làm cho nàng tiếp tục giả bộ bệnh không uống thuốc.

“Tất nhiên nương nương là chủ tử, lão nô vốn không muốn nhiều chuyện này, bất quá bệ hạ liên tục phân phó, lão nô cũng là không có cách nào khác, hoàng mạng phải làm a.” Giống như không có chuyện gì xảy ra, hắn từ trong tay áo lấy ra thánh chỉ của Nhan Hi, cao cao nâng lên cho Chiêu Dương quý phi xem, đợi nàng xem xong rồi, mới yên lặng thu hồi đến trong tay áo, thánh chỉ có nội dung gì, trừ Quý Hỉ cũng chỉ có Tô Bối Nhi biết.

Hắn đây là cho nàng lưu đủ thể diện.

“Nương nương, thuốc đã nhanh nguội.” Lẳng lặng nhắc nhở, Quý Hỉ tự mình bưng lên chén thuốc, đem đến trước giường quý phi.

Tô Bối Nhi hận nghiến răng lợi, thật không muốn chạm đến chén thuốc đen này, bất quá Quý Hỉ trên tay có thánh chỉ hoàng đế, ở hậu cung này, nàng cũng không nên làm trò trước mặt nô tài kháng chỉ bất tuân, may là cũng chỉ là uống một chén thuốc mà thôi, Nhan Hi có thể tới, so sánh với cái gì cũng quan trọng hơn, nếu là kiên quyết không uống, lão thái giám trở về học lại cho bệ hạ nghe, chỉ sợ hắn sẽ thay đổi chủ ý không đến nhìn nàng.

Bởi vì … chút ít chuyện này mà hư nguyện vọng thật vất vả sắp đạt thành, đích xác là không đáng giá.

“Nương nương, ngài nếu ngại đắng, nô tỳ cho ngài thêm chút mật ong sao.” Cung nữ nhìn Tô Bối Nhi bộ dạng phiền não có chút không đành.

Quý Hỉ vừa lãnh băng băng trợn mắt nhìn một cái, “Ngự y kê đơn cũng không có mật ong, làm sao ngươi dám lung tung bỏ thêm, vạn nhất hư dược hiệu hại đến nương nương bệnh lâu không dứt, ngươi có mấy cái đầu có thể gánh chịu?” …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play