Ngày đó, Tô Bối Nhi đứng ở trên nóc nhà Duệ vương phủ khiêu khích, nếu là
trước đây Nhan Hi đã sớm rút ra nhuyễn kiếm ớ thắt lưng chém tới nữ nhân chết tiệt kia, ả lớn lối la hét ầm ĩ, cả vương phủ cũng không yên tĩnh.
Ngoài dự tính, Nhan Hi làm như không để ý, chẳng qua là đem nàng đuổi đi mà
thôi, nữ nhân này mặc dù giờ phút này ở xa trong cung, nhưng vẫn là than phận Chiêu Dương quý phi hiển hách.
Đây chỉ là một việc trong đó mà thôi, còn có ngày gần đây đối với việc Nhan Hi ép sát lũ triều thần, áp dụng cách thức từng lớp một hung ác hơn, Nhan Hi bây giờ hay Thất
hoàng tử năm xưa cơ hồ hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Nhan Hi, cho tới bây giờ cũng không phải là một nam nhân có thể nhịn được uy hiếp.
Nhưng hắn bây giờ nhịn, vì ngôi vị hoàng đế, vì hòa bình trên triều đình, hắn đem một thân kiêu ngạo cũng buông xuống.
Nhan Dung không thích Nhan Hi như vậy.
Hoặc nói một cách khác, hắn không muốn thấy có người áp đảo Nhan Hi, giống
như năm đó, Nhan Hi không thể nhìn hoàng tử khác khi dễ hắn.
“Nhị ca, còn không phải lúc.” Nhan Hi vẫn không muốn giải thích.
“Hừ, biết đệ có kế hoạch, nhưng nhờ đệ nhanh một chút, một nhà già trẻ này
đều chờ đợi, hơn nữa hài tử trong bụng không kịp đợi đâu.”
“Các người đang nói cái gì?” Trúc Diệp Đồng cùng Đào Tiểu Vi đồng thời hỏi.
Nhan Hi ngẩng đầu ngắm trăng, Nhan Dung cúi đầu nhớ cố hương, “Không có
chuyện gì, không có chuyện gì, thật không có chuyện gì.” (chết cười với
đoạn này mất há há. Ôi Dung ca lắm mồm của ta)
“Bọn họ rất khả nghi.” Đào Tiểu Vi nâng má, giữ vững thái độ hoài nghi.
“Hình như là làm việc trái với lương tâm bị bắt được.” Trúc Diệp Đồng kiên
quyết đứng bên chiến tuyến, kết thành liên minh tỷ muội chắc chắn.
“Chúng ta hỏi bọn họ nhất định sẽ không nói.” Sớm biết tác phong trước sau như một của họ, Đào Tiểu Vi không cho rằng sẽ thành thật khai báo.
“Vậy thì tiến hành trừng phạt luôn.” Trúc Diệp Đồng cười híp mắt nghĩ ra kế.
“Nhưng ta không biết võ công, võ công của tẩu cũng đánh không lại một người.”
“Đối phó phu quân nhà mình, có một chiêu tỷ võ công dụng tốt.” Trúc Diệp Đồng thần bí nháy mắt mấy cái.
Đào Tiểu Vi hiểu rõ.
“Nhị tẩu, tối nay hai ta ngủ chung đi, nói chuyện suốt đêm, hàn huyên một chút chuyện của nữ nhân.”
Quăng đi qua một ánh mắt tán dương, Trúc Diệp Đồng không có phản bác, “Tốt, cứ ở chỗ tẩu mà ngủ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT