Nhận hắn phong ban kim sách, trên đầu mang vị Chiêu Dương quý phi danh tiếng, nhưng dường như nàng không hề nhận được gì cả.
Nhan Hi chậm rãi cõng Đào Tiểu Vi hướng vào phòng ngủ đi, đêm đã khuya,
không khí đã trở lạnh, còn có nữ nhân càn rỡ tìm tới cửa, phá hư đêm yên tĩnh. Hắn đã không còn tâm trạng lưu luyến ở chỗ này, dùng chân đá ra
cửa phòng ngủ, trước mặt Tô Bối Nhi mạnh đóng sầm cửa lại, ngay cả một
ánh mắt cũng không nhìn đến nàng.
Cũng đem một chân tình của nàng vô tình dẫm nát dưới chân.
Nhan Hi, trong mắt của hắn không có nàng, từ đầu đến cuối cũng không có, cho dù nàng hôm nay đã danh chánh ngôn thuận là thê tử của hắn.
Trong lòng của hắn, nàng và hơn một trăm nữ nhân hôm nay tiến cung là như
nhau, chẳng qua là râu ria mà thôi, vô luận hắn cho nàng địa vị cỡ nào
hiển hách, nhưng thật ra thì nàng cùng những nữ nhân cô đơn tối nay
không có bất kỳ cái gì khác biệt.
Tay của Vân Diễm nhẹ nhàng
khoác lên vai Tô Bối Nhi, hắn đã sớm nhạy cảm dự liệu được, Yến quốc
hoàng đế bất ngờ đồng ý tất có kỳ hoặc, cho nên trắng đêm canh giữ ở
ngoài hoàng cung, e sợ cho Tô Bối Nhi có nửa điểm sơ xuất. Quả nhiên,
không quá một canh giờ, Tô Bối Nhi một than lửa đỏ ở trước mắt hắn cấp
tốc chạy đi, Vân Diễm cũng hoả tốc đuổi theo, thấy được bảo bối muội
muội của hắn rơi lệ đầy mặt.
Tô Bối Nhi từ rất nhỏ bắt đầu không
khóc, luyện võ cực khổ, bị sư phụ đánh bị đầy người, thậm chí từ vách đá té xuống một ít lần, nhưng cũng không làm nàng rơi nữa giọt nước mắt.
Nhưng tối nay, vì một nam nhân, nàng khóc trôi cả lớp trang điểm tân
nương xinh đẹp.
“Tô Bối Nhi, cùng ca ca trở về Hỏa Thần giáo đi,
nam nhân này quá lạnh khốc cũng quá tuyệt tình, hắn cũng không thích hợp với muội.” Đối với chuyện này chân tướng đã rõ ràng, Vân Diễm không
cách nào bắt buộc mình đứng bên Tô Bối Nhi đi trách cứ Nhan Hi không lưu tình, chuyện này không thể dùng đúng sai đi cân nhắc, hắn có thể làm
cũng chỉ là mau sớm mang đi muội muội, rời xa nơi làm tổn thương thấu
tâm nàng.
Tô Bối Nhi tầm mắt chậm rãi từ hai cánh cửa hoa ở phòng ngủ dời đi, lạnh lùng chậm rãi lắc đầu, “Muội đã là Chiêu Dương quý phi của hoàng đế, hậu cung Yến quốc mới là nhà duy nhất của muội, ca ca,
huynh trở về đi thôi.”
Nhìn bóng lưng Tô Bối Nhi rời đi, Vân Diễm tức giận dậm chân, vừa đuổi theo, sợ nàng làm ra cái việc gì ngốc
ngếch, “Muội đi đâu vậy?”
“Hồi tẩm cung, ngủ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT