“Này, hắn rõ ràng nhìn thấy ta, làm sao mà làm như không thấy .” Đào Tiểu Vi khả ái vuốt vuốt mái tóc, trở lại bên cạnh Nhan Hi ngồi xuống.

“Bởi vì chỗ có nàng xuất hiện, chỗ đó khẳng định cũng có một người, hắn không muốn cùng người kia gặp mặt, cho nên phải làm bộ như không nhìn thấy muội.” Nhan Dung một ánh mắt cũng đâm xuyên suy nghĩ của Hòa Thạc thân vương.

Nhan Hi thần sắc không thay đổi, uống rượu dùng bữa, thật giống như căn bản không nghe thấy Nhan Dung cố ý nói nhiều.

Đào Tiểu Vi gật đầu, mới vừa thấy Hòa Thạc thân vương, nàng cũng thấy lạ, không khỏi khẩn trương, theo thói quen bảo vệ bụng, nghĩ tới hài tử xấu số không cẩn thận đã hủy ở trong tay hắn, nên đối với người này nàng tâm sinh kính sợ, hận không được cách ra xa, không bao giờ muốn gặp phải.

Sự việc kia không thể hoàn toàn trách hắn, lúc ấy hắn chỉ lo đuổi theo Nhan Hi, muốn dùng cách thật ôn hòa để đem bọn họ mang trở lại kinh thành, cho nên lựa chọn ổn thỏa nhất đó lại trùng hợp như vậy, dược liệu có thể hại nàng sảy thai, nhiều trùng hợp sẽ tạo thành bi kịch, Đào Tiểu Vi đối với hắn chưa nói là hận, nhưng đáy lòng không cách nào ức chế sinh ra mâu thuẫn, nhìn thấy hắn, rất nhiều ký ức khốn quẩn và ngay cả kết quả hôm nay nàng cũng muốn quy tội về cho hắn.

“Chúng ta trở về đi thôi.” Nhan Hi bỗng nhiên lên tiếng, hai nữ nhân cùng có thai, bây giờ đã qua giữa trưa, nên ngủ đủ giấc trưa, Nhan Dung đã nhìn thấy nét mệt mỏi trong ánh mắt Trúc Diệp Đồng, nên gật đầu đồng ý không nhiều lời nói nhảm nữa…

Đêm nay, trong hoàng cung trắng đêm đèn dầu sáng rỡ, mà Duệ vương phủ thì yên tĩnh như ngày thường, Đào Tiểu Vi cùng Nhan Hi sau khi dùng cơm chiều xong thì tay nắm tay tản bộ trong tiểu hoa viên, đi tới đi lui, người nào đó lấy cớ thân thể mang thai nặng nề nên muốn cõng, mà vị nam nhân ái thê như mạng lại thật sự nửa ngồi xuống, để cho tiểu thê tử không an phận của hắn bò lên lưng, dưới ánh trăng sáng tỏ, dọc theo hoa viên không ngừng đi vòng quanh.

“Phu quân, hiện giờ trong cung có hơn một trăm tân nương mỹ lệ đang chờ chàng a, chẳng lẽ chàng một chút cũng không động tâm sao?” Đào Tiểu Vi mệt mỏi ngáp một cái, tiếng nói cũng mềm nhũn, nhưng nàng không nỡ ngủ, càng không muốn sớm như vậy trở về phòng, cố gắng đêm đôi môi tiến tới bên tai Nhan Hi hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play