Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, chẳng lẽ trên mặt nàng thật sự tràn ngập bất an cùng bàng hoàng sao? Ngồi trước bàn trang điểm, hai tay nâng hai má, Đào Tiểu Vi ngơ ngác nhìn trong gương đồng hình bóng của mình, theo thói quen mày cong chau lại, đó là từ khi Nhan Hi lên ngôi nàng chẳng biết lúc nào bị phiền muộn bao quanh.

Đây là con đường của hắn, cũng là nàng thay hắn lựa chọn, hết thảy cũng là vì phu quân tốt, nhưng vì cái gì nàng không cao hứng nổi?

Nhan Hi cố gắng lo việc triều chính, làm bộ hết thảy cũng giống như ngày trước, sáng hắn mặc vào áo bào đích thân nàng chuẩn bị, mỗi đêm túc trực ở bên người nàng, làm cho nàng có thể theo thói quen ôm lấy thân thể hắn. Ở ban đêm nếu đột nhiên thức giấc, mở mắt ra nàng luôn luôn nhìn thấy hai mắt đen nhánh của Nhan Hi, hắn còn có thể như quá khứ vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, đem Đào Tiểu Vi như tiểu cô nương năm nào, cẩn thận mà kiên nhẫn chiếu cố.

Hết thảy cũng chưa từng thay đổi sao, nàng như vậy tự nói với mình.

Nhưng long bào đắt tiền, long quan cao ngạo, thậm chí một đôi giày, một cái đai lưng, một ngọc bội thắt ở bên hông cũng in dấu hoàng gia. Đau nhói ánh mắt của nàng, nhắc nhở nàng, thật sự đã thay đổi.

Nhan Hi, không còn là “Người xấu”, là phu quân, là bạn từ nhỏ của nàng nữa, từ nay về sau, hắn là hoàng đế là người trong thiên hạ kính ngưỡng, hắn sẽ không hoàn toàn thuộc về nàng nữa. (Tội nghiệp Vi Vi, cô ấy chưa chấp nhận được).

Một vòng tay từ phía sau lưng ôm lấy nàng đơn bạc thân thể, cảm giác quen thuộc để cho Đào Tiểu Vi hàng phục tựa vào trong ngực của hắn.

“Vi Vi, nàng đang ngẩn người sao?”

“Ta đang đợi chàng ăn cơm, bệ hạ.”

Cau mày, Nhan Hi không vui sửa lại, “Gọi ta là phu quân.”

Này một tiếng bệ hạ hắn nghe vô cùng chói tai, nó kéo ra khoảng cách hai người, không sao chạm tới được.

“Chàng có vĩnh viễn là phu quân của ta không?” Nàng hỏi ngược lại.

“Dĩ nhiên.” Nửa ngồi, quay lại thân thể Đào Tiểu Vi, làm cho nàng có thể cùng hắn mặt đối mặt, ánh mắt nhìn thẳng, ngắm vào đáy lòng lẫn nhau.

Nàng vì sao lại có ý nghĩ giống như trước hỏi một câu như vậy, duy nhất không? Vĩnh viễn không? Nhưng lúc này, hắn cũng không dám khinh suất hỏi ra khỏi miệng. Nhan Hi cũng không lừa gạt nàng, chỉ cần nàng muốn biết, hắn liền nói cho nàng hết không bỏ sót.

Hay là sợ từ trong miệng hắn nghe được đáp án căn bàn nàng chịu không được, nếu còn chưa một ngày như vậy, không bằng, tạm thời cứ chìm đắm trong giả tưởng như vậy, làm cho nàng tiếp tục hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play