Nhan Hi trầm mặc, bất động thanh sắc, trong ánh mắt mơ hồ có mấy phần ba động.

Hắn cũng không phải là thật thờ ơ, chẳng qua là có quá nhiều so sánh với ngôi vị hoàng đế, cùng lý tưởng mà hắn muốn bảo vệ.

Giữa hai chuyện thì kim loan bảo tọa cũng trở nên không hề có lực hấp dẫn. Lựa chọn của hắn vĩnh viễn không phải là ngôi vị hoàng đế.

Nhan Dung dễ dàng nhìn thấu hắn đang giãy dụa trong mâu thuẫn, cũng không khuyên cái gì, chẳng qua là thản nhiên nói, “Có chút mâu thuẫn cũng không phải là không thể giải, làm tìm biện pháp cùng tồn tại mới tốt, Thất đệ, ngươi là anh hùng, núi đao biển lửa cũng đã xông qua được, trước mắt này một nho nhỏ trở ngại còn có thể vây khốn ngươi được sao?” Dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, “Còn nhớ rõ, từ trước ngươi đã nói một câu, long có thiên long, chuột có chuột động, ngươi đã mệnh được chú định là Chân Long Thiên Tử, nếu kháng cự không đi về con đường đáng lẽ thuộc về ngươi, đối với người quan tâm ngươi mà nói, cũng chưa hẳn là chuyện may mắn.”

“Nhị ca, Vi Vi mơ ước cùng ta đến bên kia bờ biển, đến nơi chỉ có hai chúng ta, ta cũng đã hứa hẹn đáp ứng nàng.”

“Thất đệ, Thái tử trước đây từ Tuyền Châu đem chúng ta bắt trở về, nếu hắn tới trễ nửa ngày, bốn người chúng ta bây giờ cũng đã vượt qua cuộc sống như vậy, nhị ca hiểu lòng của ngươi, cũng có thể hiểu rõ tâm tư đệ muội, nhưng cuối cùng ngươi có đi được không, còn phải trả giá bằng tính mạng của hài tử, mà vẫn phải trở lại kinh thành, ngươi không cảm thấy đây là số mạng của ngươi sao?” Nhan Dung đứng lên đi tới bên cạnh Nhan Hi, chậm rãi quỳ gối xuống, chính thức lấy đại lễ tham bái, “Khẩn cầu Ngô hoàng đăng cơ làm đế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Trúc Diệp Đồng cùng Đào Tiểu Vi chẳng biết lúc nào cũng đã đi tới cạnh cửa, nhìn thấy cảnh này, Trúc Diệp Đồng cũng quỳ xuống theo Nhan Dung, Đào Tiểu Vi sững sờ, ngẩn người nhìn Nhan Hi, ở trong mắt của hắn, vẫn như cũ là một mảnh chân tình đối với nàng, cho nên, nàng đã hiểu tâm ý Nhan Hi, hết thảy toàn bộ đều vì nàng, nếu như nàng không muốn, Nhan Hi nhất định sẽ không chút do dự buông tha cho quyền thế.

Đào Tiểu Vi bước nhẹ nhàng chậm rãi đi tới Nhan Hi, cúi đầu, quỳ gối cung kính nói, “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Vi Vi?” Cúi đầu nhìn xuống, Nhan Hi mắt lạnh không tiếng động mà hỏi.

Nhợt nhạt cười, Đào Tiểu Vi nói, ”Phu quân, Vi Vi không muốn trói buộc chàng, cường ngạnh đem chàng lưu lại bên cạnh ta, ngay cả Nhị ca cũng cảm thấy chàng là chân mệnh thiên tử, ta là thê tử cũng nên ủng hộ chàng đi làm bất kỳ chuyện gì chàng cảm thấy đúng đắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play