“Tất cả đều ném ra ngoài cho ta.” Nhan Hi không cần suy nghĩ hạ lệnh, hắn tâm tình cực kỳ phiền não, mang một bụng hỏa khí ai biết về đến nhà, vừa vào cửa đã có chuyện chướng mắt.

Ném ra ngoài? Gia không phải muốn những người này làm công cụ ấm giường sao?

“Là đem người mới đụng vào Gia ném ra ngoài sao?” Ít nhất còn có mười mấy người an phận, trốn ở góc phòng mà nhìn, quản gia cũng không hiểu nổi mệnh lệnh của Duệ Vương gia có phạm vi bao lớn, giờ này nhìn Vương gia tâm tình vô cùng không tốt, sợ làm sai ý chủ tử.

“Toàn bộ!” Nhan Hi mắt lạnh nhanh chóng quét một vòng, tầm mắt đi tới đâu chúng nữ nhân đều thật sâu cúi đầu, cũng không dám líu ríu trêu chọc nữa.

Thất hoàng tử, rất anh tuấn, vừa trẻ tuổi, vừa cường tráng, công trạng hiển hách, võ nghệ cao cường, có thể đi theo nam nhân như vậy, cho dù không danh không phận cũng rất đáng.

Nhưng làm người khác không thể tiếp nhận chính là, hắn trở về liền lập tức muốn đuổi các nàng đi, một loại ánh mắt sắc bén hung thần ác sát, giống như mãnh hổ, dùng móng nhọn chế trụ cổ họng con mồi.

Đi, còn có một đường sinh sống, không đi, chỉ có thể táng thân trong miệng hổ.

Rốt cục thấy được chủ nhân của Duệ Vương phủ, hai mươi mấy nữ nhân này làm thế nào cam tâm cứ như vậy bị ném đi ra cửa, cả đám đều móc ra khăn tay ở trên ánh mắt mà lau, nũng nịu cầu xin tha thứ, tỏ ra thật đáng thương nhưng cũng dụ hoặc, kỳ vọng Duệ Vương gia có thể mở một mắt. Các nàng trước khi đến cũng đã chịu qua huấn luyện đặc biệt, một cái nhăn mày một nụ cười nhất động nhất tĩnh đã sớm diễn qua trăm ngàn lần, tự nhiên hiểu bộ dạng này, bộ dáng có thể làm cho hầu hết nam nhân thương tiếc.

Duệ Vương gia lãnh khốc dù sao vẫn là nam nhân, các nàng căn bản cũng không tin, bằng vào hai mươi mấy người phong vận xinh đẹp, giai nhân như thế mà không lọt được vào mắt Vương gia ư.

“Vương gia, tỷ muội chúng nô tỳ bị đưa đến Duệ vương phủ, cho nên sinh là người của Vương gia, chết cũng là quỷ của Vương gia, ngài nếu đem chúng nô tỳ đuổi đi, nô tỳ cũng chỉ có thể đập đầu vào cửa phủ mà chết cho bảo toàn trung nghĩa.”

“Mới vừa rồi là nữ nhân không có mắt dám đụng chạm đến điện hạ, ngài xử phạt họ là tốt rồi, cũng không dính líu đến người chúng nô tỳ.”

“Chúng nô tỳ là vô tội, người nào mang nghiệp chướng thì để cho người đó đi gánh chịu, Gia, chúng nô tỳ thật biết điều, cầu ngài đừng đuổi chúng nô tỳ.” …

Cửu Đỉnh nổi cả da gà, hắn bất động thanh sắc lấy tay xoa mình mấy cái nhưng cũng ngăn không được một luồng gió lạnh xâm nhập rùng mình. —— những nữ nhân này thật là khủng khiếp.

Quản gia mồ hôi lạnh nhất thời rơi lộp độp, lão làm sao nhìn cũng không vừa mắt, loại dong chi tục phấn này dám đến trước mặt Vương gia bêu xấu người khác, xong, lần này thật cần phải ném hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play