“Lúc về kinh, chỉ khi nào nàng an toàn, ta mới không lo lắng mà làm một việc đại sự.” Không đợi Đào Tiểu Vi xen vào đặt câu hỏi, Nhan Hi đã dùng gương mặt mình cọ cọ vào mặt nàng, “Mà nếu như để người ngoài biết được ta độc sủng nàng, như vậy rất dễ làm cho mọi ánh mắt đều tập trung vào nàng, mục tiêu quá rõ ràng như vậy cho dù Duệ vương phủ là tường đồng vách sắt, cũng khó nói sẽ không có một ngày không bị người công phá.” Trong mắt lạnh như nhuộm một tầng sương mờ nhàn nhạt, ngăn cách những gợn sóng trong lòng hắn, sau khi mọi sự sát phạt và lãnh khốc được che giấu, không ai có thể đơn giản nhìn ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì, “Những nữ nhân này, ta không chỉ có để cho bọn họ vào phủ, còn muốn cho mọi người trong kinh thành biết, Duệ Vương gia tham luyến tửu sắc không thể kềm chế.”

Đây là một chiêu cực kỳ hiểm, làm như vậy để những kẻ thù của Nhan Hi dời đi sự chú ý từ Đào Tiểu Vi sang nữ nhân khác, không chỉ có như vậy, càng làm hỗn loạn, đối phương sẽ đoán không ra tâm tư của hắn, có thể làm đảo loạn mọi tin tức trong khoảng thời gian ngắn, càng có lợi cho Nhan Hi có thêm thời gian tập trung vào kế hoạch.

Chỉ là, song song với việc dùng kế, Nhan Hi cũng không hy vọng giõn quá hoá thật, nên phải cho Đào Tiểu Vi hiểu hết mọi việc hắn làm, nếu như nàng không tiếp thu, hắn cũng chỉ có thể tìm phương pháp khác.

Cái hiểu cái không, Đào Tiểu Vi mơ hồ nói, “Tướng Công, ta không rõ lắm ý của chàng, bất quá ta tin chàng, vô luận là làm cái gì, ta sẽ theo chàng.”

Những nữ nhân này muốn tới thì tới a, dù gì thì sao khi hồi phủ nàng cũng không có việc gì làm, không bằng dùng thời gian đó giúp đám “Hắc sa nam” —— trong nội thị doanh tuyển chọn mỹ nữ. (Đám người luôn luôn mặc đồ đen ý)

Chỉ cần Nhan Hi thủy chung không đổi, cho dù có thêm nhiều nữ nhân, lòng của nàng cũng sẽ không loạn, một cảm giác chiến đấu mãnh liệt từ trong cơ thể bốc lên, để hiệp trợ Nhan Hi nhanh chóng giải quyết việc trong kinh thành, để sớm rút ra khỏi nơi hoàng gia này, Đào Tiểu Vi nguyện ý mạo hiểm như vậy, không muốn liên lụy Tướng Công lo lắng.

Bất quá, nàng vẫn không quên mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói, “Trước tiên là nói ta đồng ý, những nữ nhân này đều giao cho ta, không cho chàng nhúng tay, không được nhìn các nàng, nhìn trộm cũng không, không được vô tình gặp các nàng bên trong phủ, không được bị bất luận thiếu nữ nào hấp dẫn lực chú ý, không được bị các nàng dùng kế mà sinh ra thương tiếc. . .”

Nhiều như rừng cái “không được” thốt ra, tất cả các chiêu có thể dùng của loại nữ nhân đoạt tướng công người khác nàng dĩ nhiên đều biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play