“Bẩm chủ tướng, thử chiến . . .” Du Bản Xương vốn định xung phong nhận lệnh, tự mình đối phó với địch, nhưng đã có một tên tiểu tướng đeo mặt nạ nhảy khỏi ngựa tiến lên, hai tay ôm quyền trước mặt Du Bản Xương, ánh mắt khẩn thiết.

“Chu Khải, lui xuống, ai chuẩn ngươi đi ra?” Du Bản Xương sắc mặt giận dữ, trước mặt Nhan Hi hắn cũng không dám cao giọng quát.

Chu Khải không đáp lời, lập tức quỳ gối dưới chân Nhan Hi, dập đầu nhiều lần.

“Người muốn thử chiến là ai?” Chưa từng thấy qua người nào đi giết giặc mà vẫn đeo mặt nạ như thế, chỉ chừa lại một đôi mắt đau khổ nhưng toát lên đầy vẻ phẫn nộ, Nhan Hi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng quan sát, Chu Khải tất nhiên không chút do dự đón nhận ánh mắt, quật cường không chịu thua, cũng có chút thõa mãn khi nhìn thấy người mình sùng bái.

“Khởi bẩm chủ tướng, tiểu tử này là con của cố tướng Chu Đông tên Chu Khải, hắn một lòng ra chiến trường báo thù cho phụ thân, mạt tướng vì nghĩ hắn có lòng hiếu thảo, cho nên cho hắn làm quân nhân bên mình.” Cúi đầu, Du Bản Xương phẫn nộ, “Chu Khải, ngươi còn không lui trở về vị trí của mình, nếu không đừng trách ta quân pháp xử trí.”

“Ngươi muốn thỉnh chiến?” Nhan Hi phất tay ngăn tiếng quát của Du Bản Xương, nhìn Chu Khải nói.

Chu Khải gật đầu liên tục, rồi lại dập đầu trước Nhan Hi, ánh mắt vô cùng khẩn cầu.

“Ta đáp ứng ngươi, bất quá ta có một điều kiện.”

Du Bản Xương thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa té xuống, hắn không có nghe lầm a, thất điện hạ đang đàm điều kiện với thủ hạ của chính mình trên chiến trường.

Chu Khải lúc này sốt ruột báo thù, chỉ cần có thể để hắn ra trận giết địch, đừng nói là một điều kiện, cho dù bảo hắn chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Vì vậy lại gật đầu đồng ý.

“Ta cho ngươi cơ hội vì phụ thân báo thù, đối với ngươi tâm nguyện đã mãn, sau đó ngươi phải ra khỏi quân binh, vào Duệ vương phủ của ta làm nô tỳ, ngươi có bằng lòng hay không?”

Chu Khải nghe đến mấy chữ “làm nô tỳ” thì thân thể chấn động, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Nhan Hi, trong mắt đối phương chỉ có một mảnh lạnh lùng, bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra cảm xúc trong đó, chẳng lẽ bị hắn phát hiện ra cái gì sao? Không thể nào, trên mặt hắn có mặt nạ, lại chưa nói câu nào, chỉ cúi đầu quỳ gối dưới chân nam nhân này, thất hoàng tử thế nào có khả năng, nhanh như vậy đã phát hiện hắn đang che dấu bí mật?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play