Trận quyết đấu đầu tiên chính thức bắt đầu sau ba ngày kể từ khi việc đánh lén xảy ra.

Bên Yến quốc, đại quân vây quanh hai vị hoàng tử, đội ngũ đứng chỉnh tề trang nghiêm. Đào Tiểu Vi cùng Trúc Diệp Đồng mặc quân phục của giám quân, đều đã dùng thuật dịch dung và đứng ở phía sau tướng công của mình. Nhan Hi đã có một bài học khi Đào Tiểu Vi bị Tô Bối Nhi bắt đi, nên lần này một khắc cũng không để nàng rời xa tầm nhìn, nơi hai bên đối chọi thoạt nhìn rất hung hiểm, nhưng đây cũng là nơi an toàn nhất, hơn nữa nàng đang mang mặt nạ của một nam nhân bình thường, ngoại trừ người biết rõ nội tình, thì không phải ai cũng có thể nghĩ đây chính là vương phi của Duệ vương gia.

Nếu không có việc gì xảy ra, đối phương sẽ không phát hiện được, Nhan Dung cùng Nhan Hi đều có chung một suy nghĩ như thế, chỉ là bụng của Trúc Diệp Đồng đã có chút nhô ra, hắn lo lắng, thỉnh thoảng liếc mắt trông chừng nàng.

Thật vất vả mới có thể để Nhan Hi cầm quân ra trận, Tô Bối Nhi cũng có thái độ khác thường, nàng chủ động đứng ở giữa quân đội của ngũ quốc, nàng cưỡi chính là một con lừa đen tuyền, y phục trắng tuyết, dưới ánh mặt trời nên càng đặc biệt chói mắt, hơn nữa nàng vốn tướng mạo không tầm thường, xuất trần thoát tục, còn có hơn mười một nam tử mặc bạch y bao quanh bảo hộ, cho nên sự xuất hiện của nàng rất dễ bị người khác nhận thấy.

Nhan Dung nhìn thấy người quen đầu tiên là sửng sốt, sau đó bĩu môi, cười quỷ dị nói, “Ô, đây không phải là tiểu mỹ nữ sao? Nhanh như vậy đã ra mặt rồi? Ta nhìn xem, tóc cũng không dài lắm, à, còn dùng khăn đội đầu mà lại chọn màu trắng, đúng là xấu.”

Hắn thanh âm không lớn, nhưng giấu trong đó là nội lực thâm hậu, vô luận yến quân hay ngũ quốc liên mình cũng đều có thể nghe rõ ràng ý đồ hắn trêu chọc, rõ ràng ngữ điệu giống như Nhan Dung đang ghé vào tai mỗt người mà nói, muốn giả vờ không nghe cũng khó.

Có người không rõ Nhan Dung nói tới ai, nhưng trên chiến trường hiện tại chỉ có một nữ nhân, hơn nữa trên đầu nàng còn đội một mảnh lụa trắng, bắt mắt như vậy sẽ rất nhanh bị quân nhân hai bên nhìn ra, đương nhiên trên chiến trường không cho phép thất thần, bất quá thỉnh thoảng liếc mắt vài lần là có thể cho phép a.

Tô Bối Nhi tức giận sôi lên, hận không thể móc mắt hết bọn nam nhân đang nhìn nàng, vô luận là quân sĩ đối phương hay quân bên mình cũng vậy.

Đương nhiên, người nàng hận không thể rút gân bạt cốt nhất chính là Nhan Dung, người đầu tiên nàng muốn xuất thủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play