“Tướng Công, nếu như chúng ta sinh bé trai, chàng sẽ dạy cục cưng võ công có được không, để cục cưng giống chàng vậy đó, uy phong lẫm liệt, ai cũng không dám khi dễ hắn.” Đào Tiểu Vi lẩm bẩm, tay cầm râu giả gắn lên tháo xuống trên chiếc mặt nạ, nàng đang tìm kiếm nơi thích hợp đặt chòm râu, “Nếu như là con gái, ta sẽ dạy nữ nhi học ‘Tuyệt học’ của ta, thuật dịch dung cũng là môn học khó khăn nha, đáng tiếc ta cũng mới nhập môn, không được, ta phải nỗ lực học thêm, dù gì thì cũng là mẫu thân, ta phải có kinh nghiệm hơn bọn tiểu nhi.”

Nhan Hi mở mắt, chán ghét nhìn nàng quấn quít chơi đùa với cái nàng gọi là bảo bối trên tay, “Nữ nhi nhà người ta có rất nhiều lựa chọn tốt để học, nàng thích chưa chắc nữ nhi sẽ thích.”

Hắn sẽ không để nữ nhi bảo bối dính dáng đến môn học kỳ quái này, không quản được thê tử đã rất bi thảm rồi, nay nữ nhi hắn kiên quyết phải nắm quyền làm chủ.

“Chuyện của nữ nhi đương nhiên làm mẫu thân sẽ định đoạt, ta thích nhất định nữ nhi sẽ thích.” Điểm ấy nàng vô cùng tin tưởng, vừa cười tủm tỉm vừa cúi xuống hôn lên mi tâm của Nhan Hi, khi ngước lên còn vương chút nước bọt, Đào Tiểu Vi nói mềm nhũn, “Bé trai sẽ về do phụ thân là chàng quản giáo, như vậy mới bồi dưỡng ra khí khái nam tử ngay từ nhỏ, Tướng Công, Vi Vi nói rất đúng phải không?”

Mím môi, Nhan Hi trở mình khó chịu nói, “Ta không thích nam hài.”

“Là ta sinh chàng cũng không thích?” Đào Tiểu Vi nguy hiểm nheo lại hai mắt, hoàn toàn không tiếp thu sự thật này từ Nhan Hi.

“Vi vi, chúng ta đâu có thỏa thuận như vậy, là nữ hài mới cho nàng sinh.” Nhan Hi xoa xoa đầu nàng, ý nói phải giữ lời.

“Thế nhưng ta thích nam hài oa, sẽ giống chàng, khi đứng cùng nhau từ lớn cho đến nhỏ đều suất đến long trời lở đất.” Đào Tiểu Vi mím cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn tung ra sở trường chỉ chỉ trạc trạc Nhan Hi, “Chàng không thể tôn trọng một chút mộng tưởng của người khác sao? Hơn nữa, là nam hay nữ đều là lão Thiên ban ân, đâu nhiều đòi hỏi như vậy chứ.”

Nhan Hi không nói, tiện tay lấy cuốn sách đặt ở bên giường lẳng lặng xem. Loại vấn đề này đợi đến khi thực sự có hài tử sau đó sẽ thảo luận lại.

Đào Tiểu Vi đem mặt nạ phóng tới một bên, cúi đầu ôm bụng, “Tướng Công, chàng thực sự không tái uống tránh thai sao?”

Nhan Hi mắt lạnh trừng nàng, bàn tay to phóng tới trước mặt nàng, “Vi vi, đêm nay nàng đã hỏi ta năm lần, ta cũng đã trả lời đủ năm lần, không có!”

“Vậy vì sao ta còn là không có mang thai?” Sáng nay nàng còn mời Trương ngự y tới chẩn đoán, do Đào Tiểu Vi khẩn cầu, lão phải kiểm tra hết ba lần, nhưng cũng chưa cho nàng một đáp án làm cho người nghe vui vẻ.

Chẳng lẽ là bởi vì mất đi hài tử trước đó, cho nên đã làm có ảnh hưởng rồi sao? Đào Tiểu Vi không thể loại ra ý nghĩ đó trong đầu, nụ cười nơi khóe môi dần dần thu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn.

Nhan Hi vừa trả lời mắt đã nhìn ra suy nghĩ của nàng, bất đắc dĩ vuốt gương mặt mềm mại của nàng, “Vi vi, còn không đến một tháng, mặc dù thực sự có, nhanh nhất cũng phải hai tháng mới chẩn đoán ra, nàng hiện tại lo lắng là có quá sớm hay không?”

Đúng nga, Trương ngự y hình như cũng nói qua như vậy với nàng, cũng là do nàng quá nóng ruột. Không có ý tứ thè lưỡi cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trên ngực Nhan Hi, nghe tiếng tim đập trấn định có lực của hắn, tựa như chú mèo nhỏ cọ cọ chóp mũi, “Thật muốn hai tháng qua nhanh lên một chút nga, ai, đến lúc đó, bụng nhị tẩu cũng đã to hơn rồi, ta cũng cản không nổi lại nóng ruột.”

Đang lẫm bẫm, Nhan Hi sờ sờ đầu nàng.

Cách đó không xa mơ hồ truyền đến thanh âm đánh giết, giữa đêm yên tĩnh càng thêm nghe rõ, Đào Tiểu Vi thân thể cứng đờ, “Tướng Công, có phải có rất nhiều người không? Chàng nghe, thanh âm rất ầm ĩ.”

Ở đây an bình mấy tháng, bầu không khí không giống như đang giằng co giữa hai quân địch, Đào Tiểu Vi đã sớm quên cảm giác khẩn trương lúc ban đầu, bất thình lình lại có hét hò làm nàng nhớ về ký ức ban đầu.

“Không có việc gì, là Cửu Đĩnh dẫn người đi phóng hỏa.” Đem thân thể nàng ôm trở lại trong lòng, Nhan Hi hôn xuống, say sưa quyến luyến không rời, thẳng đến khi Đào Tiểu Vi ánh mắt lộ ra vẻ mê say quen thuộc, hắn mới buông ra, để nàng có thể hô hấp thông thuận.

Đây là tuyệt chiêu chuyển dời ý nghĩ được dùng trên người Đào Tiểu Vi, đặc biệt chính xác và lần nào cũng thành công.

Quả nhiên, tiểu vương phi lộ vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ, quên cả sợ hãi, “Tướng Công, Cửu Đĩnh vì sao muốn phóng hỏa? Phải đối diện với ngũ quốc liên mình sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play