Như tiếng sét chợt đánh qua, vì Nhan Sóc mà nổ tung.

Thái tử lộ ra thần sắc kinh ngạc mất tự nhiên, lăng lăng nhìn hắn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Phía sau quần thần khe khẽ nói nhỏ, cố gắng thấp giọng trao đổi ý kiến, hoàng đế ở trên cái gì cũng nghe không rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy một đám đại thần, châu đầu ghé tai tụm thành một đống.

“Tất cả câm miệng cho trẫm! ! !” Đây là lần thứ hai hoàng đế cao giọng gầm lên trên Kim Loan điện, lần đầu tiên vừa mới dùng cho thái tử. Lão cả đời bảo trì hỉ nộ không hề hiện ra sắc mặt, làm triều thần nhìn không ra tâm tư của lão, lại không nghĩ rằng hôm nay liên tục ngoại lệ hai lần, sau khi quát lên thì lại hối hận, thầm than hôm nay tính tình thực sự không quản được, cư nhiên đem nguyên tắc quăng ra sau đầu.

Nhan Sóc nghe lời cúi đầu không hé răng, ra vẻ như bị dọa đến.

Hoàng đế lập tức thay vào biểu tình ôn nhu, tận lực ức chế kích động, dung thanh âm từ tính nói, “Tam Hoàng nhi, phụ hoàng vừa nghe ngươi nói, ngươi có cách bẩm báo sao?”

“Đúng vậy, phụ hoàng.”

Có vết xe đỗ của thái tử, hoàng đế cũng không vội vàng, lão sợ một hồi lại nghe được, từ trong miệng nhi tử của mình những chủ ý làm trò cười cho người khác, “Nói cho trẫm nghe, cũng để chúng thần tham mưu, nếu như thật có thể giải quyết vấn đề thiếu lương của đại quân, sẽ ghi nhớ công lao.”

“Khởi bẩm phụ hoàng, vì phụ hoàng suy nghĩ là phúc khí của nhi thần, công lao hay ban thưởng hài nhi thực sự không chú ý.” Nhan Sóc dùng từ không lộ chút vết tích về sự khoe khoang của mình, vừa lấy được lòng của hoàng đế vừa ra vẻ hiểu rõ thánh ý, hắn chậm rãi nói, “Nhi thần biết rõ hiện tại việc cấp bách nhất của triều chính là cách giải quyết quân lương cùng tồn trữ lương thực cho kinh thành, cho nên, suốt đêm nhi thần đã đi tìm một vị bằng hữu trong dân gian, hắn là một người rất trượng nghĩa, lại có lòng tận trung ái quốc, vừa nghe nói thiếu lương, hắn lập tức cười ha ha, cùng nói với nhi thần, nếu là chuyện khác hắn thật không có khả năng giúp, còn về lương thực, chỉ cần có bạc, bất luận là cần nhiều hay ít hắn đều có thể đưa ra.”

Hoàng đế vuốt lấy chòm râu thưa thớt, không nghĩ rằng lỡ tay nhổ mất một cọng dài nhất, làm lão nhe răng trợn mắt vì đau, bất quá, những điều Nhan Sóc nói đã đánh trúng vấn đề lão mong muốn, hoàng đế liền vội vã hỏi, “Người này là ai vậy, Tam Hoàng nhi, ngươi nói thử tên của hắn.”

Ngẩng đầu cùng hoàng đế đối diện, Nhan Sóc tự tin tràn đầy, “Trầm Tam Kiều!

Trầm Tam Kiều ? Đó là ai? Trong đầu hoàng đế hiện ra dấu chấm hỏi thật lớn.

Hắn luôn sống trong cung, nhưng tin tức trong dân gian cũng tinh tường như vậy, thế nhưng trong các triều thần trên Kim Loan điện, cái tên này không phải quá xa lạ.

Trầm Tam Kiều, hình như tổ tiên ba đời trước của hắn là người hành tẩu nổi tiếng trong tám quốc, trước đây chỉ là người bán hàng rong, về sau trở thành một đại phú gia giàu có, là phú hộ một vùng đó sao? Thế nhưng không lường trước hắn lại là một đại nhân vật như thế, tuy rằng không ở quan trường, nhưng cũng mánh khoé thông thiên, thân ở Yến quốc, nhưng việc buôn bán của hắn thì trải rộng cả sáu nước (2 nước đã bị Yến quốc thôn tính là Tề và Ngụy), đáng nể nhất chính là, không biết hắn có biện pháp nào mà cả bộ tộc Ngũ Đố, nơi bài xích ngoại tộc nặng nhất vẫn có cửa hàng của hắn, thu được rất nhiều đặc sản từ các vùng miền xa xôi, từ đó hắn bán giá rất cao, vì vậy mà nhanh chóng trở thành tài phú bậc nhất.

Loại người này không phải dễ dàng tiếp cận, khuôn mặt tươi cười cùng người nhưng cũng không thâm giao cùng bất luận kẻ nào, làm việc một bước nhưng nghĩ xa đến mười bước, rất cẩn thận. Tất nhiên là có kết giao cùng người trên quan trường, hàng năm cũng biếu lễ lộc không ít, chi ra một ít bạc cũng không vấn đề gì, đổi lại được việc làm ăn thuận buồm xui gió, thế nhưng nếu thực sự muốn cùng vị Trầm Tam Kiều này tiến thêm một bước tiếp xúc thì khó càng thêm khó. Sản nghiệp của hắn trải rộng sáu nước, hành tung bất định, chỉ có thể gặp được người của hắn cũng đã rất khó khăn, càng đừng nói là thuyết phục hắn ra tay giúp đỡ.

Thương nhân thường lấy lãi rất nặng, Trầm Tam Kiều lại là đại thương nhân trong các thương nhân, không có lợi ích, hắn làm sao ra tay hỗ trợ?

Nhan Sóc rốt cục dùng thủ đoạn gì, mà cư nhiên có thể làm cho người này xuất tay tương trợ.

“Phụ hoàng, Trầm Tam Kiều này nhi thần cũng đã tìm đến, hắn đã hiến rất nhiều lương thực cho triều đình, số lượng không phải ít, nhi thần chính mắt chứng kiến nơi trữ lương thực của hắn, xác thực là đã đem số lương thực lưu trữ dành cho lúc khẩn cấp giao ra cứu quốc, một thương nhân như vậy thật rất ái quốc, tam đệ cũng không biết là dùng thủ đoạn gì, lại bức người gia đứng ra, mặc dù có giàu có phú hào phú trọc đến mấy, cũng không thể cung ứng quân lương cho ba mươi vạn quân sĩ được?” Thái tử tự nhận là bắt được nhược điểm của Nhan Sóc, không đợi Nhan Sóc xuất khẩu, liền lập tức trần tình rõ ràng, hắn biết hắn nghĩ không ra ý kiến gì hay, nhưng Trầm Tam Kiều này hắn sao lại nghĩ không ra, cũng đã sớm đi tìm. Không nghĩ tới Nhan Sóc lại muốn lấy người này ra làm kế sách.

“Phụ hoàng, Trầm Tam Kiều tất nhiên là lấy không ra lương thực cung ứng cho ba mươi vạn đại quân, thế nhưng, hắn là thương nhân thông thiên sáu nước, hắn đã đáp ứng nhi thần, mạo hiểm lớn ở trong sáu nước thu mua lương thực, không hề có ý định riêng tư, chờ triều đình qua nguy nan, hắn sẽ tính sòng phẳng tiền bạc.” Đắc ý liếc nhìn thái tử, Nhan Sóc chậm rãi nói, “Hắn còn nói, nếu như quốc gia bởi vì chiến loạn mà không đủ bạc, việc này cũng có thể tạm thời nán lại, Trầm gia còn có thể xoay sở, nên sẽ không vội vàng thu lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play