Cửu Đĩnh lưng đeo
nhiệm vụ gian khổ Đào Tiểu Vi vừa giao cho, giả vờ trấn định đi ra cửa,
bất ngờ gặp được Nhan Hi mặt vô biểu tình đứng tại cửa, hắn mới hạ xuống phần nào tâm trạng khổ não.
Vương gia ở chỗ này? Ngài đến đây lúc nào? Tới rồi vì sao không đi vào, hay yên lặng đứng ở cửa nghe trộm đi?
Không đợi hắn đặt câu hỏi, Nhan Hi cực kỳ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, xoay người
liền đi. Cửu Đĩnh sửng sốt một chút, lập tức biết rồi, chủ tử không muốn ngay cửa phòng Vương phi chất vấn hắn, miễn cho không cẩn thận bị nàng
nghe được, ai, họa tới tránh không khỏi, một đường theo Nhan Hi cách xa
quân trướng, trong đầu còn đang nghĩ đến lời đã lỡ hứa với vương phi.
“Cửu Đĩnh?”
Thanh âm lạnh lùng lôi trở về sự chú ý của hộ vệ bất hạnh, hắn thấp giọng cung kính đáp, “Gia?”
“Nếu dám ở trước mặt Vương phi nói loạn, cẩn thận da của ngươi.”
Cửu Đĩnh lưng chợt lạnh buốt, hắn quý trọng xoa xoa tấm da cách một lớp y phục, trịnh trọng gật đầu, “Thuộc hạ biết.”
Chỉ có thể xin lỗi Vương phi, chuyện nhà của Gia vốn sẽ không phải để hạ
nhân như hắn nhúng tay vào, tuy rằng không rõ cuối cùng là Vương phi có
dụng ý gì, bất quá, nếu như Vương gia muốn làm, hắn nhất định phải vô
điều kiện đứng ở phía chủ tử, còn chuyện âm thầm giám thị làm gián điệp
cho Vương phi, loại sự tình này, hắn cũng không dám làm, huống hồ chi đã bị chủ tử nghe được toàn bộ câu chuyện, lúc nãy hắn chẳng khác nào ngồi trên đống lửa, bây giờ Nhan Hi chỉ cần dùng ánh mắt có khả năng đông
chết người, thì đã muốn đóng băng hắn rồi.
“Ngũ quốc liên minh
đóng tại cửa thành đã gần nữa năm, im lặng như vậy thật không thú vị,
đêm nay, ngươi dẫn người qua chỗ bọn họ dạo chơi, không cần liều chết
đánh nhau, hù dọa một chút là được rồi.”
Ách? Không phải mới vừa
rồi còn đang thẩm tra sự trung thành của hắn sao? Như thế nào đã nhanh
chóng chuyển sang phân phó mệnh lệnh, may là Cửu Đĩnh đã sớm thích ứng
với tính cách của Nhan Hi, kinh ngạc trong nháy mắt, hắn đã cung kính
tiếp lệnh, chấp tay đi ra ngoài, chỉ ra các thủ hạ trong nội thị doanh,
chuẩn bị vì Nhan Hi khởi xướng một hồi trò chơi tốt.
… …
Trong khi đó tam hoàng tử đứng ngồi không yên, chờ khi nhận được mật hàm từ
tám trăm dặm mang về, hắn xem như trân bảo mang về thư phòng, đóng cửa
cẩn thận, rồi cẩn cẩn dực dực mở ra xem, nét chữ không phải đẹp lắm của
hộ vệ Duệ vương phủ Cửu Đĩnh trong mắt Nhan Sóc, đã trở thành một bức
tranh vẽ động lòng nhân.
Lâm triều, thái tử cùng tam hoàng tử song song đứng ở trước chúng thần.
Thư hối thúc lương từ biên cương mỗi ngày đều gửi về, ban đầu là viết cho
người phụ tá phụ trách quân lương, sau là viết trực tiếp cho người chịu
trách nhiệm chính – thái tử điện hạ, thế nhưng thái tử ra sức suy nghĩ
cũng nghĩ không ra biện pháp cho việc thiếu lương thực, lại thêm một
phong thư báo nguy nguy nữa được phóng trên bàn, hết đường xoay xở. Cuối cùng người phụ trách quân lương phía Nhan Hi là Du Bản Xương cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể âm thầm hướng hoàng đế cầu cứu, hơn nữa
Nhan Hi cũng viết mật hàm, trình bày ý muốn gần nhất sẽ xuất binh đánh
địch, hắn nói thời cơ đã đến, chỉ bất quá, lương thảo chưa đủ, sợ rằng
đợi mấy tháng mới có một lần cơ hội tốt nhưng thất bại.
Trong thư Nhan Hi cũng không có ý trách cứ thái tử, ba lần chuẩn bị lương
thảo, chỉ có một lần đưa đến được biên cảnh, tuy nói là ngoài ý muốn,
nhưng nói như thế nào cũng không thể thoát được liên can với thái tử,
niệm tình phụ tử, thái tử còn là thái tử một nước, hoàng đế hiện tại là
mở một con mắt nhắm một con mắt, không ai dám đưa việc này ra bàn tán,
cố gắng quên đi việc này là trách nhiệm của thái tử. Trong long lão cũng âm thầm ngóng trông, thái tử có thể mau chóng nghĩ ra biện pháp bù đắp, đưa thêm lương thảo tới biên cảnh, ít hôm nữa, sau khi đại quân chiến
thắng trở về, cũng có thể không trách thái tử làm việc bất lợi.
Ngày hôm đó, thu được tấu tiến công của Nhan Hi, hoàng đế cũng âm thầm có
chút nóng ruột, tính toán thì đại quân đến biên quan cũng đã mấy tháng
có thừa, chỉ dựa vào uy danh, ngũ quốc liên minh kinh sợ không dám mạo
phạm, cũng không xảy ra trận đánh nào. Vậy nhưng ngũ quốc lại không có ý lui binh, thất hoàng tử Nhan Hi tự mình đảm nhiệm người chỉ huy, hoàng
đế biết rõ tính tình hắn, nên không dám giục cũng không giám hỏi, miễn
cho lão bị nói chỉ huy vớ vẫn. Thật vất vả chờ đến Nhan Hi tự nói đã tới thời cơ xuất binh, nhưng lương thảo lại thành vấn đề.
“Ngày hôm
nay bất luận là như thế nào, các ngươi đều phải cho trẫm một chủ ý, đại
quân sắp phải xuất trận, chẳng lẽ để bọn họ bị đói đánh trận sao?” Hoàng đế trầm giọng hỏi, ánh mắt tinh tường cúi nhìn từng đại thần, uy nghiêm dò xét, đáng tiếc, vẫn không ai ngước mắt lên, cả đám đều như bọn rùa
đen rút đầu.
“Thái tử, lần này ngươi phụ trách tiếp tế lương
thảo, hiện tại biên cương xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi
không nghĩ ra cách nào mạ?” Hoàng đế trong mắt lộ hung quang, lần này
việc xuất binh thật sự trọng đại, lão đã chờ đợi đến được, khoảng thời
gian đó thật sự ăn không ngon ngủ không yên, nếu bởi vì lương thảo mà
làm chậm trễ thời cơ chiến đấu, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua người làm
lỡ đại sự.
Cho dù người kia là thái tử, con lão, một quốc chi thái tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT