“Quan trọng là cần có người đứng ra lãnh đạo, trước đây liên minh ngũ quốc cùng nhau xuất chiến, đều vì một lý do tiêu diệt Yến quốc, xóa đi mối hiểm họa khôn lường, nhưng chuyện này cũng không dễ dàng gì.

Nếu như mọi người đều là bận tâm vì những lợi ích đơn phương, như vậy đối diện với Yến quân, mãi mãi họ vẫn là cường địch bất khả chiến bại, hừ, không phải nói đánh không lại, mà là tâm của chúng ta bên này không bằng bọn họ. Nếu là như thế này, còn không bằng bây giờ cứ tan rã, các nước quay về quốc gia của mình, chờ sát thần mang quân đến đánh đi.” Chủ tướng Chu quốc là một lão đầu khô cằn, gầy gọc, tiếng nói nặng nề rất trầm, nói xong liền khụ khụ ho khan, như một người mới ốm dậy, thật không biết hoàng đế bọn họ nghĩ thế nào, cư nhiên phái một người như vậy đem đi xuất chinh.

Không sợ hắn bệnh chết ở nửa đường hay sao? Hắn còn có lấy biệt hiệu Gia Cát, Chữ Cát Lượng là hình tượng tiên nhân cao quý như thế nào trong nhân gian, so với hắn, cái tên ho lao chết khiếp này đến quỷ cũng còn kém quá xa.

“Gia Cát, vậy thì ngươi mang binh đi tìm sát thần một hồi đi, ta đợi đến lúc ngươi kết thúc trận chiến này.” Trưởng lão của bộ lạc Ngũ Đố âm trầm nói, con ngươi màu đen nheo lại chớp động ủy dị phát ra ngân quang.

“Tất cả mọi người không nên gây cãi.” Tam hoàng tử Tề Duyên của Tề quốc đứng lên, cất cao giọng nói: “Quân doanh không thể một ngày vô chủ, vấn đề hiện tại của ngũ quốc chính là chủ tướng, ở đây không có mệnh lệnh, tất cả mọi người đều như nhau, việc nhỏ ấy không cần người ta nói cũng thấy rõ, hiện tại không phải vấn đề là phái ai xuất binh, ta cho rằng, nên đề cử ra một vị thống soái, toàn quyền phụ trách điều hành quân sự, ngũ quốc phải phục tùng, bằng không sẽ theo quân pháp xử phạt, như vậy thì kỷ luật mới được nghiêm minh, lực lượng ngũ quốc cũng cùng một chỗ, sẽ không có một kẽ hở.”

Hách Bạt trừng đôi mắt đen láy “Chó nhà ai chết thì nhà đó có tang, ngươi ngồi ở đằng kia chê đông chê tây, ngươi nói thật đơn giản, nhà ngươi không có quân binh, ai sống ai chết cùng ngươi cũng không có vấn đề gì.”

Mặt Tề Duyên đỏ lên, hắn bị nhiếc móc mà nói không ra lời, chỉ gắt gao nắm chặt tay, hận không thể đem đôi mắt sắc của Hách Bạt kia moi ra.

Từ nãy giờ không lên tiếng, Quốc sư Lỗ quốc Tô Bội Nhi bỗng nhiên chen vào nói “Ta nghĩ tam hoàng tử Tề quốc nói có vài phần có lý.”

Tất nhiên ý kiến của Tề Duyên chỉ là vặt, ai cũng có thể đá hắn ra ngoài, hoàng tộc của một nước vong quốc thì cũng nghèo túng chả khác gì chó hoang ven đường, không có chỗ dựa, lưng không thể đứng thẳng. Mà quốc sư Lỗ quốc Tô Bội Nhi thì khác, đây chính là một lời nói có trọng lượng, Hách Bạt không muốn bản thân mình mất mặt, chỉ có thể mím môi ngậm miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play