Nhan Dung muốn nhịn cười nhưng không được, cười khúc khích ra tiếng, thập tứ Hoàng Tử của tề quốc này thật quá khôi hài, chính là hắn làm Nhan Hi tức giận sôi máu, hắncòn cư nhiên sau khi nhìn thấy Nhan Hi, làm như không có việc gì xưng một tiếng muội phu, da mặt thật dày a, đúng là chưa thấy qua, so với tường thành ở kinh thành còn muốn dày hơn ba thước.

Nhan Hi lạnh lùng nhìn hắn, mặt không đổi sắc nói, “Là ngươi đem tuyệt tử hoàn giao cho vương phi của bản vương sao?”

Sự tình đã rồi bại lộ, Tề Túc cũng thản nhiên hơn, hắn đã nói với Cửu Đĩnh một lần, Nhan Hi ở đây, muốn đổi khẩu cung cũng không phải ý tốt, đơn giản mà thừa nhận, “Không sai, là ta giao cho muội muội, bất quá, ta không ngờ tới, chân trước vừa bước khỏi cửa, phía sau muội muội lập tức bán đứng ta, xem ra, muội ấy đã không phải công chúa tề quốc ta, mà là vương phi của ngươi – Sát thần Nhan Hi.”

Cửu Đĩnh nghiêm nghị nói, “Đừng lấy tâm tiểu nhân của người mà vu khống Vương phi chúng ta, là ngươi lén lút xuất nhập quân trướng Vương phi, bị ta nhìn thấy, cùng Vương phi không hề có liên quan.”

Nhan Hi quay đầu trừng mắt với Cửu Đĩnh.

Cửu Đĩnh cúi đầu lui về phía sau nửa bước, không dám lại lắm miệng.

Tề Túc cao giọng cười to, “Không phải muội muội bán đứng ta sao? Vậy thật ra oan uổng rồi, là ta trách lầm muội muội, Nhan Hi, ngươi tới là muốn giết ta diệt khẩu, vậy động thủ đi.”

“Bản vương không giết ngươi.” Ngoài dự đoán, Nhan Hi cũng không có động sát khí, từ trong lòng móc ra Tuyệt Tử Hoàn cùng Nhạn Đãng Sa, lúc trước Tề Túc giao cho Đào Tiểu Vi, “Hai loại này cũng không một thập tứ Hoàng Tử như ngươi có thể có được, nói đi, là ai phái ngươi tới?”

“Là ta tự chủ ý tìm đến muội muội, cùng ai có quan hệ chứ.” Tề túc suy yếu gục đầu xuống, hợp thời che giấu trong mắt tia kinh hoảng.

Nhan Dung trong miệng phát sinh thanh âm như có như không, “Ngươi nói dối thực sự là không cao minh, chính ngươi cũng không gạt được mình, còn muốn lừa chúng ta? Nói xem, bây giờ nhìn trên người ngươi thương tích thế này, tốt xấu cũng là một hoàng tử, giống một tên nghèo túng đi ra ngoài, thế nào có mặt mũi nhìn người a.” Hắn vươn ngón út ngoái tai, lười biếng nói, “Bằng không, một hồi chờ ‘Muội phu’ của ngươi tự mình thẩm vấn, ngươi sẽ có thể may mắn thưởng thức tư vị của mười tám bàn cực hình ở Yến quốc, roi ớt và nước muối chỉ giống như món khai vị cho bữa sáng mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play