Nhan Hi thở phào nhẹ nhõm, “vật chứng” tìm được rồi, không có bị mất đi một trong hai, hắn có thể chuyên tâm vào việc “huấn thê” rồi.

“Các ngươi đi ra ngoài!” Nhan Hi không chút do dự hạ lệnh đuổi khách.

Nhan Dung có vẻ như vì không nhìn được trò hay mà phiền muộn, “Xong rồi thì không cần ta nữa à, thất đệ, ngươi thật đúng là qua sông rút cầu mà.”

Nói xong hắn lập tức kéo tay Trúc Diệp Đồng nhanh như chớp đi ra bên ngoài, quả nhiên, phía sau truyền đến một tiếng ầm ầm nổ, Nhan Hi tiện tay nâng lên cái bàn quăng ngay chỗ Nhan Dung vừa ngồi, gãy tan nát nơi đều là « hài cốt ».

“Tướng Công, ngươi biết rõ thất đệ đang ở nổi nóng, ít chọc hắn một chút không được sao?” Bưng ngực, Trúc Diệp Đồng lòng còn sợ hãi, quá kinh khủng a, không chạy kịp chắc sẽ bị thương mất, nhìn chiếc bàn vỡ vụn, nàng biết Nhan Hi căn bản là không có ý thủ hạ lưu tình.

“Tiểu đồng, thất đệ ta từ xưa tới nay luôn luôn mặt lạnh, tính tình không được tốt, số lần hắn không khống chế được cảm xúc rất ít, khó có được bị chúng ta gặp phải một lần, khó sử nha, không bằng. . .” Nhan Dung nhướng mi, như một tiểu hài tử đang khoái chí trong trò đùa của mình, còn như sợ bị ai nghe được, tiến đến bên tai Trúc Diệp Đồng nói nhỏ, “Chúng ta âm thầm trở lại, nghe xem bọn họ nói cái gì đó a.”

Trừng mắt há mồm, nàng tuy rằng sớm đã quen thói « Không thể mẫu mực » của Nhan Dung, thế nhưng sau đại hôn mấy ngày, Trúc Diệp Đồng vẫn không nói nên lời khi hắn thỉnh thoảng lộ ra bản tính.

Được rồi, nàng thừa nhận, nàng xác thực cũng hiếu kỳ muốn biết bọn họ nói gì, Nhan Hi sẽ nói cái gì với Đào Tiểu Vi, lần này Tuyệt Tử hoàn cùng Nhạn Đãng sa xuất hiện quá mức kỳ hoặc, Trúc Diệp Đồng cũng không ngoại lệ khi trí tò mò bị cám dỗ.

Nhưng nàng không có dũng khí lớn như Nhan Dung, hắn trời sinh thích mạo hiểm tinh thần, trêu chọc Nhan Hi, tuyệt đối không phải một ý kiến hay a.

Nhan Dung cổ vũ, “Tiểu Đồng nàng yên tâm, tướng công ta võ công có cao bao nhiêu, nàng không phải không biết, không có việc gì a, ta dám cam đoan, Lão Thất mặc dù phát hiện hai chúng ta, cũng không làm gì được hơn.”

Trúc Diệp Đồng cười ra tiếng, thật chưa thấy qua công phu chạy trốn luyện đến thiên hạ đệ nhất, hắn còn không biết xấu hổ mà lôi kéo nàng, nam nhân này rất sợ người khác không biết hay sao mà.

Nàng nở nụ cười, Nhan Dung cũng coi như nàng đã đồng ý, trực tiếp ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, cùng nhau bay trở về, tìm một nơi tốt nhất để nhìn trộm, chuẩn bị điểm tâm cùng nhau xem một hồi phu thê đại chiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play