Tề Túc trong lời nói mang theo ý trách móc: “Tâm tình của hai vị công chúa như thế nào, thập tứ ca không biết nên không dám nói, thế nhưng tiểu muội, muội thật sự là bộ dáng rất hạnh phúc, ở yến tiệc tân hôn còn thẹn thùng e ngại, nghe nói sát thần Nhan Hi dị thường sủng ái muội, ngay cả trên chiến trường cũng muốn đem theo muội bên người, chỉ chốc lát cũng không muốn chia lìa, hôm nay vi huynh liều chết đến đây, chính là muốn hỏi muội một câu, trong lòng muội còn có ý niệm về quốc gia hay không, Yến quốc cùng Tề quốc, rốt cuộc bên nào mới là nhà của muội?”

Đào Tiểu Vi bị hỏi mà nghẹn lời, vấn đề này trước đây nàng cũng vạn lần hỏi qua chính mình, rốt cuộc trong lòng nên đặt ở Yến quốc, hay là như cũ nhớ thương Tề quốc.

Ký ức về Tề quốc đã quá xa xôi đối với nàng, đã trở thành từng mảnh ký ức ngắn ngủi, cũng phải nhờ người nào đó nhắc đến mới có thể nhớ lại, thậm chí gương mặt phụ hoàng cũng trở nên rất mơ hồ, Đào Tiểu Vi không cách nào phủ nhận, nàng bây giờ ký ức trong lòng về Yến quốc so với Tề quốc là cao hơn rất nhiều.

Bất quá, điều này cũng muốn đổ tội lên đầu nàng sao? Hoàn cảnh sinh trưởng nàng không cách nào lựa chọn, tư tưởng của một đứa bé chính là người xung quanh cho nó, không có ai ở bên nàng nói thế nào là yêu nước, muốn nàng tự mình mang trên người gông xiềng của sự diệt vong Tề quốc, giống như vị hoàng huynh trước mắt này, như ngựa không ngừng giục vó, lấy phục quốc làm nhiệm vụ của mình, dù cho có một chút cơ hội nhỏ cũng tuyệt không buông tha, làm ra vẻ như vậy, thật sự nàng làm không được.

Đào Tiểu Vi trầm mặc thật lâu không nói, Tề Túc lại cho là mình đã thuyết phục được nàng, nhịn không được cũng chậm lại giọng nói: “Muội muội, muội là công chúa Tề quốc, trên người chảy là huyết mạch tôn quý của hoàng thất Tề quốc, đây là sự thực không cải biến được.”

Vậy thì như thế nào? Nàng đã sớm quên đoạn trí nhớ kia, nói nàng vong ơn cũng tốt, vô tâm vô phế cũng được, tâm đã như vậy, sao có thể vì mấy câu nói của hắn mà thay đổi.

“Ngươi tới đây chính là vì nói cho ta biết những việc này sao? Nếu là như vậy, ngươi có thể trở về rồi, ta đã nghe và cũng đã nhớ kỹ. Bất quá, ngươi đừng quên, ở đây dù sao cũng là quân doanh của Yến quốc, ngươi nên đeo mặt nạ tốt vào rồi đi đi, nếu không, khi bị người phát hiện, ta cũng không bảo vệ được ngươi.” Đào Tiểu Vi không nhìn vào mắt Tề Túc, không muốn nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt đó, nó càng làm bị thương tâm đã bất lực của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play