Nhưng mà sang ngày thứ hai, Nhan
Hi còn không có dự định tiến cung, sai người đóng chặt của phủ, miễn
tiếp khách, tiếp thu đặc thù sứ mệnh của hoàng đế, để tránh chúng hoàng
tử công chúa lôi kéo đến Duệ vương phủ hỏi han làm quen, người gác cổng
nói là phụng mệnh lệnh Duệ Vương gia, ngay cả cửa không thể vào được,
cách một bức cửa dày, vô luận là ai cũng không phá lệ.
Thái tử học khôn ngoan hơn, lần
này không xuất đầu, với lại hắn biết, cho dù là tới cửa cũng sẽ không
được Duệ vương phủ kính trọng. Không bằng là không nên tìm sự mất mặt,
trốn ở bên trong phủ thái tử cáo bệnh không ra.
Đào Tiểu Vi tinh thần từ từ
chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng vừa nghĩ đến hài nhi vô duyên chưa sinh ra đã rơi nước mắt, nhưng cũng không giống như lúc ban đầu, không ăn không uống, không nói một lời. Có một đêm, Nhan Hi không cho nàng như thói
quen chỉ ăn xong rồi ngủ, lôi kéo nàng tản bộ dưới ánh trăng.
Ánh trăng cũng hợp với tình
hình, chưa đến mười lăm, nhưng rất tròn và sáng, ánh sáng dường như đọng ở giữa không trung, đem mọi vật chiếu lung linh sáng loáng.
"Ta muốn ngủ, ta mệt chết đi, ta không muốn tản bộ." Chu môi, Đào Tiểu Vi không tình nguyện, chỉ cảm
thấy sau khi đẻ non, cả người đặc biệt uể oải, lười biếng, hận không
thể cả ngày đều ở trên giường.
"Ta muốn tản bộ, càng muốn Vi Vi đi cùng." Nhan Hi cẩn thận nắm cả lưng của nàng, có chủ ý không cho
nàng có thể lùi về phía trong giường.
Vô pháp, Đào Tiểu Vi cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh Nhan Hi, sau khi đi một lúc, thân thể mới thích
ứng kiểu chạy chầm chậm như vậy, cả người đều là mồ hôi, hận không thể
nằm ngay trên mặt đất.
"Lúc này Hoa cốc nhất định rất
đẹp, Tướng Công, ngươi còn nhớ rõ không? Ở đó nai con cùng thỏ rừng
không sợ người, ngồi chồm hổm ở một chỗ, chúng nó cảm thấy liền tiến lên liếm tay của ta." Nàng lộ ra dáng dấp vui vẻ, ánh mắt tự do, thủy chung không chịu rơi vào trên người Nhan Hi.
"Chờ chuyện bên này chấm dứt, ta mang nàng về Hoa cốc sinh sống."
Đào Tiểu Vi cô đơn lắc đầu, "Phụ hoàng ngươi sẽ không để ngươi ly khai, lần này chúng ta cũng đã tới
Tuyền Châu, đã lập tức muốn rời bến, cũng bị bắt trở về, thái tử có thể
sử dụng mê dược mạnh đến đối phó thủ hạ của ngươi, tiếp theo cũng sẽ
nghĩ ra biện pháp khác khắc chế võ công của ngươi, Tướng Công, chúng ta
là trốn không thoát đâu."
"Ta không dự định chạy trốn."
Nhan Hi cũng nhàn nhạt trả lời một câu, chờ Đào Tiểu Vi hiểu được hỏi
lại, hắn đã ngồi xổm xuống xoay tay lại, vỗ vỗ phía sau lưng, "Vi vi,
nàng đi mệt mỏi, lên lưng ta cõng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT