Nhan Hi thành thật gật đầu.

Đem đầu của nàng tựa ở trong ngực, nước mắt làm ướt vạt áo, rơi trên da thịt tất cả đều là lệ của nàng.

"Thế nào sẽ không có? Vi Vi rõ ràng rất cẩn thận, bước đi cũng không dám nhanh. . ."

"Không phải lỗi của nàng."

"Không, là của Vi Vi, Vi Vi không bảo vệ tốt cục cưng, lỗi của Vi Vi. . ."

Nhan Hi không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng ôm nàng, tùy ý nàng phát tiết, trong lòng nữ nhân không thể còn khổ sở, tất cả đều khóc đi ra, mới mau chóng từ bi thương để bình phục. Mà nam nhân, là không khóc, nước mắt bi thống ngày qua ngày tích tụ, hóa thành hận ý cùng chấp niệm vĩnh viễn.

Cho nên nói, nam nhân cùng nữ nhân không giống nhau.

Một tháng tịnh dưỡng ở Tuyền Châu, thái tử không được phép bước vào phòng của Đào Tiểu Vi nửa bước, mà Nhan Hi cùng Đào Tiểu Vi căn bản cũng không ra ngoài, ăn uống tất cả ở bên trong phòng giải quyết, giống như cuộc sống chỉ thuộc về hai người.

Có Nhan Hi nhìn trông nom, Đào Tiểu Vi thân thể khôi phục rất nhanh, tuy rằng vẫn như cũ chìm đắm trong bi thương mất đi hài tử, nhưng thân thể xác thực đã chuyển biến tốt, trên mặt một lần nữa đã có dấu hiệu hồng hào khỏe mạnh.

Bỗng nhiên có một ngày, Đào Tiểu Vi giương đôi mắt to hỏi, có lẽ bởi vì gương mặt gầy gò như mà đôi mắt càng như viên lưu ly lấp lánh, "Người xấu, chúng ta lúc nào rời bến?"

Nàng còn nhớ rõ chuyện này.

"Chúng ta sẽ trở lại kinh thành, thái tử còn đang chờ."

"Vì sao?" Đào Tiểu Vi hoảng hốt hỏi.

"Huyệt đạo của ta bị phong, võ công toàn bộ không dùng được." Đây chỉ là một lý do bé nhỏ không đáng kể, Nhan Hi không muốn để Đào Tiểu Vi biết nhiều, quan tâm chuyện gì có hắn là được rồi, hắn tâm nguyện duy nhất là nữ nhân yêu thương của mình có thể có cuộc sống an tĩnh dưới cánh chim của hắn.

Hắn phải đổi lại sẽ rất cường đại, phàm là có gì ngăn trở ở trước mặt hắn, đều phải nghĩ biện pháp đẩy mở, đẩy không ra thì tiếp đạp đổ.

"Nhị ca ca đâu? Còn có Trúc tỷ tỷ?" Đào Tiểu Vi như cũ chưa từ bỏ ý định truy vấn.

"Nhị ca võ công cũng bị khống chế, thái tử hạ lệnh, nếu Trúc Diệp Đồng tiếp cận bên này nửa bước, lập tức giết không hỏi."

Cho nên mọi đường đường lui đều bị che, Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là suy sụp thất vọng cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, không thể rời nơi này điều không phải lỗi của bất luận kẻ nào, nàng không thể bởi vì thất vọng mà vô duyên vô cớ phát giận Nhan Hi.

"Vi Vi, nếu như nàng thực sự muốn đi bên kia bờ sinh sống, có một ngày, ta sẽ bỏ xuống tất cả mang nàng đi." Không đành lòng nhìn nàng thất vọng, Nhan Hi sờ sờ tóc dài của nàng. Chờ hắn bình định mọi trở ngại nguy hiểm của con đường phía trước, sẽ không còn có người nào có thể thương tổn đến bọn họ, hắn sẽ cùng nàng rời đi. Đáng tiếc, Nhan Hi cũng không biết, ngày này lúc nào mới có thể đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play