Nguyên lai, cũng không phải chỉ có một mình nàng, lúc mang thai hàng đêm đều bị ác mộng làm tỉnh lại, chỉ có một giấc mộng khủng khiếp đó, ở đây mấy người phụ nhân này thời gian đầu cũng đã từng gặp qua, Đào Tiểu Vi nghe người khác truyền thụ kinh nghiệm, tâm tình cũng đã dễ dàng khôi phục như ngày xưa.

Nàng trong lòng mơ hồ nghĩ, sinh hài tử hình như cũng không phải đáng sợ như trong tưởng tượng, nhìn nữ nhân khác cũng sinh hạ những đứa nhỏ đáng yêu, cũng không gặp cái gì ngoài ý muốn, càng không nghe nói có ai bởi vì sinh hài tử mà bụng bị nổ tung, đây tất cả đều là nàng huyễn tưởng nghĩ ra được, hù dọa chính mình.

Chờ xuống khi xe, cư nhiên đi đến một hộ gia đình nông gia, trước cửa treo một dãy lụa hồng, một người phụ nhân cùng Đào Tiểu Vi giải thích nói, "Phu nhân, treo lụa này ý tứ là nhà người ta gần đây sinh con trai, sinh một tiểu tử béo mập đi."

"Chúng ta để người vào xem a, tiểu oa nhi rất khả ái, người thấy chắc chắn sẽ vui mừng." Người phụ nhân tiếp lời nói rồi nâng Đào Tiểu Vi, miễn cho nàng bị mặt đất cao thấp trong nhà làm ngã.

"Như vậy được không? Các ngươi không phải nói trong tháng, nữ nhân là không được gặp khách sao? Chúng ta mạo muội đến đây, chủ nhân nhà này sẽ mất hứng a." Tuy rằng thực sự rất muốn nhìn một chút tiểu oa nhi mới sinh ra, hình dáng sẽ là thế nào, Đào Tiểu Vi cũng nhịn không được muốn thay người khác suy nghĩ, nàng hiện tại cũng đang hoài thai làm mẫu thân, cho nên cũng biết nghĩ đến người khác.

"Không quan trọng, chúng ta không tiến vào phòng của cô ấy, ngay gian ngoài để chủ nhà bế tiểu bảo bảo đến xem là được, tẩu tẩu trong nhà là chính tay tôi đỡ, việc nhỏ ấy bọn họ sẽ không để ý."

Đào Tiểu Vi lúc này mới yên tâm, đi theo phía sau bà đỡ vào phòng.

Nam tử trẻ tuổi ức chế không được vui sướng, cùng bà đỡ lớn giọng nói, "Trương thẩm thẩm đã tới? Tôi đang muốn đi nhà bà biếu mì sợi đi, thực sự đa tạ thẩm, tôi mới có thể thuận lợi có một đứa con, được làm cha a."

"Mộc Đinh, không cần đa tạ, vị này chính là phu nhân vừa đến trong thành, nghĩ muốn nhìn con của ngươi để chúc mừng." Bà đỡ từ trong lòng móc ra mười lượng bạc, trước đó đã được Nhan Hi cho, đưa tới tay Mộc Đinh, "Đây là quà phu nhân tặng cho tiểu hài tử làm lễ gặp mặt, mong ước nó bình an lớn lên."

Mộc Đinh thấy quá nhiều ngân lượng, dĩ nhiên không dám tiếp, cười ngây ngô đi đến phòng trong, "Phu nhân muốn bế, cũng coi như phúc khí của tiểu tử, tôi làm sao dám nhận bạc, người chờ, tôi sẽ bế nó ra, ha ha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play