Nghe được hoàng đế oán giận nói Nhan Hi phản bội lão, thái tử khó có thể không cùng hoàng đế chống lại, "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng lần này thất đệ rời kinh, cũng không phải hắn phản bội phụ hoàng."

Hoàng đế nổi giận, ném trong tay thư trên chiến trường báo về, "Chẳng lẽ là trẫm phản bội hắn."

Thái tử mặc dù không đáp lời, biểu tình đã cam chịu, hồi lâu, mới thở dài nói, "Hiện tại nói những lời này đã không quan trọng, lúc này tìm không ra thất đệ, tiền phương chiến hỏa liên miên, phụ hoàng, chúng ta nên đàm kế mới đúng."

Nói tới việc này, cơn tức của hoàng đế đã bị áp trở lại lồng ngực, trăm triệu lầm không nghĩ tới, một Nhan Hi bỏ đi, cư nhiên không ai có khả năng thay thế vị trí của hắn. Đường đường Đại yến quốc, diện tích lãnh thổ mở mang, thế nào mấy người dũng mãnh thiện chiến cũng tìm không ra, bị người tới cửa đánh.

Ngẫm lại kẻ khác đều kinh hãi, lúc có Lão Thất nhà hắn, đám kia cũng không có kiêu ngạo như thế.

Nếu như, thất điện hạ Nhan Hi ở đây. . .

Đáng tiếc, hắn đi, hắn vứt bỏ tước vị, quốc gia, quân đội, vứt vỏ tất cả.

Hắn phản bội phụ hoàng hắn, thần dân hắn, huynh đệ hắn và quá khứ của hắn.

Để giữ lấy một nữ nhân, chỉ là vì một nữ nhân mà thôi.

Hoàng đế vẫn tức giận như cũ, không nghĩ ra Nhan Hi ở dân gian cùng Đào Tiểu Vi đã làm lễ thành than, chuyện này vì sao không nói cho phụ hoàng là lão biết, nếu như lão biết, như vậy. . .

Hoàng thượng thở dài, không muốn tiếp tục nghĩ nữa.

Mặc dù lão biết, sợ là cũng muốn nghĩ mọi biện pháp, để đoạt lấy nữ tử quá giống hoàng hậu kia ở bên người. Trong ý thức, lão nghĩ lão mới là hoàng đế Yến quốc, vô luận làm cái gì đều đúng, huống chi lão có lý do đúng đắn để làm như vậy, Đào Tiểu Vi thật sự cùng hoàng hậu giống nhau như đúc, không có nam nhân nào có thể dễ dàng, tha thứ thê tử của mình gả cho chính nhi tử mình đâu?

Hoàng đế vẫn đang cố gắng tin tưởng, Đào Tiểu Vi là hoàng hậu đã mất đi của lão chuyển thế.

Nói đúng hơn đây là lý do chống đỡ giúp lão mà thôi.

Lão là hoàng đế, lão có sĩ diện, tất cả đều chỉ có thể đúng.

Đáng tiếc, Nhan Hi lại không coi chúng là gì cả.

Hoàng đế cả đời cũng không gặp phải người không nghe lời lão, trước đây hơi có không thuận ý lão, không giết thì lưu đày, còn lại đều kính cẩn nghe theo, coi như lão chỉ vào hươu nói là ngựa, bọn họ cũng chỉ phụ họa theo, nào dám nhiều lời nửa chữ.

Thế nhưng, Nhan Hi hết lần này tới lần khác là người lão giết không nỡ, mắng không được còn phải lấy lòng.

Hoàng đế thật sự rất không quen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play