Phương pháp trị liệu cũng không phải chỉ có một loại, Nhan Hi nghiêng người áp Đào Tiểu Vi trở lại dưới thân, hai tay cũng không an phận cầm trước ngực nàng hai khỏa mềm mại đẫy đà. Phát dục không sai, vừa vặn, rất tròn và no đủ, hai khỏa cây anh đào tản ra màu hồng nhạt sáng bóng, không tiếng động câu dẫn hắn, đến đây đi, đến đây đi, ăn ta đi.

Nhan Hi không biết cái gì là khách khí, chăm chỉ càng vùi đầu đi tới.

Vương phi lập tức công môi cắn bờ vai của hắn kinh hô thét chói tai, "Người xấu, ngươi thế nào lại muốn a, không phải làm cho ta giảm đau sao?"

Ngữ điệu mơ hồ không rõ vang lên, "Như thế này có thể giảm đau."

Cái này thật là đại phiến tử (lừa đảo) a, Đào Tiểu Vi tay chân cùng sử dụng nghĩ muốn đẩy ra đầu hắn, đáng tiếc, tuy rằng thân thể mềm mại không chỗ nào không đau, nhưng hành vi của Nhan Hi lại dễ dàng châm lên những mồi lửa trên thân thể nàng, buổi sáng, sương sớm được ánh dương chiếu rọi, trên da thịt mềm mại càng phát ra ánh sáng trắng nõn phiếm hồng,

không giống đêm qua tối như mực, nhìn trong tầm mắt càng tăng một phần chấn động.

"Vi Vi ngoan, nghe lời, gọi Tướng Công." Hắn lại bắt đầu dụ hống nàng, đẩy không ra tay nhỏ bé đang bảo vệ ngực, Nhan Hi lơ đểnh, hắn còn có biện pháp là đánh tới những mục tiêu tự do khác, tỷ như là môi.

Đào Tiểu Vi khanh khách cười lộ núm đồng tiền duyên dáng, nàng thở hồng hộc nói, "Đừng thân đừng thân, ai nha, van cầu ngươi, cứu mạng a, cứu. . ."

Môi anh đào lại bị che lại, lưỡi tiến quân thần tốc, cùng chiếc lưỡi mềm ngọt ngào của nàng giao quấn, trêu đùa chiến đấu, trong khoảng thời gian ngắn phân không ra thắng bại.

Thử chiến, Vương phi lần thứ hai vong trận, trong bầu không khí ấm áp của buổi sáng sớm lại tiếp tục một màn kiều diễm đêm qua, thanh âm thở gấp cùng tiếng chim kêu khiếu ngoài cửa sổ càng thêm động lòng người.

... . .

Thật lâu thật lâu sau đó, Nhan Hi hô hấp chậm rãi quay về bình tĩnh.

Đào Tiểu Vi nặng nề chìm vào giấc ngủ, tình cảm mãnh liệt qua đi, nàng liền khí lực nói cũng không muốn phí, đôi mắt hung hăng trừng oán Nhan Hi một chút, liền chậm rãi nhắm lại cùng Chu công đi chơi cờ.

Hắn đứng dậy mặc quần áo đi ra phòng ngủ.

Thiên Đồng cùng Thiên Sương quỳ xuống thỉnh an, "Vương gia vạn phúc."

"Để Vương phi ngủ tiếp, không nên quấy rối."

"Nô tỳ đã biết."

"Chờ Vương phi rời giường, phái người lại gọi ta."

"Vâng, Gia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play