Nhiều năm trôi qua, nhiều thứ cũng thay đổi, chỉ có những dấu răng này còn tại, mỗi một lần, Nhan Hi đều là mặc nàng cắn, đến khi nàng tan hết cơn tức, đến khi nàng khóc nháo xong đến cuối cùng buồn ngủ cuộn mình ở trong lòng hắn.

Chính Đào Tiểu Vi cũng không nhớ rõ, trên mu bàn tay Nhan Hi đến tột cùng có bao nhiêu vết chính nàng trong thời gian qua đã lưu lại, mặc dù là có lúc nàng cắn rất mạnh, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ hổ thẹn, dường như cánh tay dài rộng này từ nhỏ vì nàng mà tồn tại, mặc dù nàng có đem cánh tay toàn bộ nuốt vào trong bụng, cũng không có gì là không thể. Thế nhưng, vì sao, thấy thân thể hắn có vết thương từ người khác, trái tim lại như là bị một bàn tay vô hình nắm lấy, hô hấp cũng muốn đông lại.

"Vật nhỏ, không có việc gì, chỉ là bị lợi khí làm bị thương một chút, vết thương cũng không sâu." Những cái đó cùng những lần sinh tử trên chiến trường của hắn thì có là gì, ngày hôm nay bị Tô Bối Nhi làm bị thương cùng như là muỗi cắn một ngụm.

Đào Tiểu Vi nước mắt đã tuôn ra, màn nước mắt dường như làm mờ đi đường nhìn trên cánh tay Nhan Hi, ở giữa có một đường vết thương dữ tợn, chói mắt, thật đúng là thấy không rõ lắm, rốt cuộc vết thương có bao nhiêu nặng.

"Ta đi gọi quản gia, bảo hắn truyền ngự y đến." Nàng lấy tay bôi lung tung hai mắt, nhảy xuống giường hỉ muốn chạy đi ra ngoài gọi người, lại bị Nhan Hi bàn tay to nắm trở về trong lòng.

"Ngày mai tự động sẽ kết vảy, không cần lo lắng."

"Như vậy sao được, vết thương sâu như vậy." Nàng cẩn thận giãy dụa thân thể, cũng không dám như bình thường không chỗ nào cố kỵ mà động mạnh, hết lần này tới lần khác Nhan Hi liếc mắt đã nhìn thấu lòng của nàng, hắn dùng cánh tay không bị thương ôm lấy nàng, Đào Tiểu Vi bị chế trụ, cong môi trong lòng hắn sinh hờn dỗi.

Người này, cũng quá không hiểu yêu quý chính mình a, chẳng lẽ hắn không biết, như vậy, nàng cũng là sẽ đau lòng theo sao?

Nhan Hi thở dài, "Vi Vi, chẳng lẽ nàng quên, tối nay là ngày hỉ của chúng ta." (Bắt đầu từ đây ta đổi cách xưng hô của Nhan Hi với VV nha)

"Động phòng hoa chúc sao, có gì đặc biệt?" Cũng như bình thường không khác biệt lắm, thổi nến xong đắp chăn ngủ, chỉ bất quá là trước đây không hợp lý lẽ, hiện tại là quang minh chính đại thôi.

"Vật nhỏ, nàng sai rồi, tối nay tất nhiên là cùng thưòng ngày không giống nhau." Nhan Hi đôi mắt đen sâu thẩm trở nên mông lung, nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân trong lòng, nhìn thẳng đến nàng đỏ bừng mặt mà đem đầu hạ thấp xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play