Chính là như vậy a, Nhan Hi đối với thái tử như là căm
thù đến tận xương tuỷ, vừa nghe được tên của hắn, lông mày hướng đến mi
tâm chau lại một chỗ.
Mặc kệ hắn là không thừa nhận thái độ đối đãi đại ca cùng nhị ca, nhưng
sự thật là tuyệt nhiên bất đồng, chênh lệch nhau như nam và bắc.
Đào Tiểu Vi không muốn làm Nhan Hi mất hứng, trọng tâm câu chuyện tạm
thời không nhắc đến huynh đệ hắn, nàng hồ nghi vươn tay trạc trạc trong
ngực hắn, "Đêm nay dựa theo quy củ, ngươi không thể gặp ta, vì sao ngươi lại chạy tới?"
"Cái gì quy củ?" Nhan Hi mặt lạnh giả ngu, "Không ai nói cho ta có loại quy củ này."
Đương nhiên không ai nói cho hắn mà cũng không ai dám nói.
Vấn đề là hắn thực sự hoàn toàn không biết gì cả? Hay là biết rồi mà giả bộ hồ đồ.
Đào Tiểu Vi trong lòng có nghi vấn, nhưng cũng không hỏi ra miệng, nàng
cũng không muốn khiêu chiến với quyền uy của Nhan Hi, gương mặt lạnh
lùng tuấn tú ấy có một loại uy lực vô hình, để bảo toàn mạng nhỏ, Đào
Tiểu Vi quyết định mở một con mắt nhắm một con mắt.
Đêm nay, cũng giống như bất luận đêm nào, Nhan Hi ở lại trong phòng nàng.
Thế nhưng cũng có điều bất đồng, ngày mai là ngày đại hôn của hai người, từ nay về sau, quan hệ của bọn họ trong lúc đó có điều thay đổi.
Bàn tay to khoát lên thắt lưng của Đào Tiểu Vi có vẻ như đã trầm trọng.
Nàng tận lực nhẫn nại chờ Nhan Hi hô hấp đều đều, giống như đã ngủ say,
lần này nàng cực độ cẩn thận nhẹ nhàng đưa tay hắn chuyển qua một bên,
trở mình một cái, mặt vùi vào gối nằm úp sấp.
Gian ngoài nến đỏ không có thổi tắt, vẫn còn có thể thấy rõ khay mũ
phượng đính viên nam châu phát ra ánh sáng yếu ớt, bên ngoài thổi vào
nhàn nhạt mùi hoa dạ hương thoang thoảng, ngưng tụ chìm đắm trong không
khí vui mừng, thân là nhân vật chính nàng lại có vài phần không an ổn.
Phải gả cho Người xấu, từ mười năm trước nàng không chút do dự cắn một
ngụm trên cánh tay hắn, đến bây giờ những mưa gió đi qua, cư nhiên thực
sự sẽ ở một nơi như tiên cảnh gả cho Nhan Hi.
Nhắm mắt lại, nàng nói như niệm chú, "Ngủ, ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm."
Nhưng như thế này lại càng làm nàng thanh tỉnh, đến cuối cùng, nằm đó
cũng nghĩ thấy khó chịu, Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là rón ra rón rén bò xuống giường, cẩn cẩn dực dực vượt qua thân thể Nhan Hi,
liền hài cũng không mang, chân không đi ra phòng ngủ.
Trong bóng tối, một đôi mắt sáng trong suốt dừng ở bóng lưng nàng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT