"Thất đệ thật hiểu ca ca a." Nhan Dung chẳng biết xấu hổ cười tủm tỉm.

"Trước sáng mai nghĩ ra biện pháp ngăn cản ngoại nhân đối với Hoa cốc có mơ ước, như vậy những dược thảo trong cốc sẽ đều dành cho huynh." Những hoa cỏ này ở chổ đó bất quá chỉ làm đẹp thêm phong cảnh, đối với Nhan Hi mà nói đó là đồ không dùng được lại có thể đem đi trao đổi với Nhan Dung, quả thực là một vốn bốn lời.

Nhan Dung còn giả mù sa mưa già mồm cãi láo, "Vi huynh thoáng cái có nhiều như vậy kỳ hoa dị thảo lại không có gì dùng, hơn nữa, trong Hoa cốc phong cảnh thần thái đều hơn phân nửa là dựa vào những dược thảo quý hiếm này duy trì, nếu như mạnh mẽ lấy đi bọn nó, phong thuỷ cũng sẽ bị phá hủy."

Nhan Hi đi tới bên cạnh Đào Tiểu Vi, nắm tay nàng đi tới bàn tròn bên kia ngồi xuống, mặt Nhan Dung hướng đến một chiếc đĩa thức ăn hắn chưa đụng qua, ý bảo nàng vừa ăn vừa nghe.

"Nhị ca, nếu là đã hưởng thụ càng nhiều thì nhất định càng phải nỗ lực." Thiên hạ cũng không có bữa ăn nào không phải trả tiền, mặc dù là thân huynh đệ nhưng chuyện nhỏ cũng phải tính cho rõ ràng, Nhan Hi rất giỏi về lợi dụng, khó có được cơ hội làm Nhan Dung ngậm bồ, miệng lưỡi gắt gao, không để ý tới Nhan Dung một bộ dạng ngoan ngoãn dịu dàng thắm thiết.

Nhan Dung chớp mắt, cầu xin, "Thất đệ, ngươi tạm thời vì nhị ca thân thể già yếu, việc này ta không đảm nhận nổi nha."

Biểu tình thê thảm cô đơn làm Đào Tiểu Vi tự nhiên liên tưởng đến nhân vật trong sách, Hoàng cô nương bị tú bà bất lương của kỷ viện áp bức đáng thương.

Nhan Hi chẳng thèm trả lời, hết sức chuyên chú uy thức ăn vào cái miệng nhỏ nhắn của Đào Tiểu Vi, cũng lười đối ứng với Nhan Dung.

Vị nhị điện hạ này không phải người bình thường.

Hắn một năm nổi điên hai lần, một lần điên là đi nửa năm.

Nhan Hi từ lúc còn rất nhỏ đã hiểu được làm sao cùng hắn cò kè mặc cả, kỳ thực biện pháp cũng rất đơn giản, vô luận hắn nói cái gì đều mặc nhiên không lên tiếng, thủy chung kiên trì chính kiến, đến cuối cùng, Nhan Dung luôn luôn tự động buông tha quan điểm của hắn, tiếp thu kiến nghị của Nhan Hi đưa ra.

Tự xướng tự diễn một hồi lâu, không chỉ Nhan Hi không để ý đến hắn, liền miệng của Đào Tiểu Vi cũng bị thức ăn chiếm trụ, một thời gian qua cũng không hỏi tới hắn, Nhan Dung mất mặt, tức giận nói, "Được rồi, phía Bắc ta giúp ngươi đối phó là được, bất quá trao đổi điều kiện là ngươi sẽ cho ta quyền tạm trú vĩnh viễn ở Hoa cốc." Ngón tay chỉ hướng đông bắc một chỗ đất trống, "Ở nơi này cho ta một gian tiểu hợp viện, ta cần gì đều phải chuẩn bị cho tốt, còn có, để thủ hạ tay nhuộm đầy máu của ngươi cách xa ta một chút, đừng phá hủy phong thuỷ bảo địa của ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play