Nữ nhân mang hắc sa ngạo mạn nói, "Đừng nói thêm lời vô ích nữa, nhanh lên nói cho ta biết, chủ tử nhà ngươi ở nơi nào?"
"Nhan Hi không phải là chủ tử
của ta." Thanh âm càng ngày càng nhỏ bởi vì có hai đạo ánh mắt sát khí
song song nhìn về phía nàng, Đào Tiểu Vi ủy ủy khuất khuất bĩu môi với
nữ nhân hắc sa, "Hắn ở ngay phía sau ngươi ."
Hắc sa nữ nhân liền quay đầu
lại, phía sau không có một bóng người, trực giác nghĩ rằng mình bị Đào
Tiểu Vi đùa giỡn, ả không chút do dự liền cử động chủy thủ trong tay, dự định trên mặt nàng lưu lại một đường, vì dám không thành thật.
Một bàn tay không tiếng động
xuất hiện, nắm lấy cổ hắc sa nữ nhân, nàng thậm chí cũng không phát hiện có người đến gần mình, khi nhận thức được thì đã không thể thoát ra, hô hấp không được, sắc mặt trắng xanh không chút huyết sắc vì bị nghẹn,
chỉ bất quá trên mặt có cái khăn che, nên người bên ngoài thấy không rõ
lắm sắc mặt của nàng mà thôi.
Đào Tiểu Vi bị trói như kén tằm ở trên giường động đậy lung tung, tránh ra khỏi phạm vi khống chế của hắc sa nữ nhân mới nói, "Người xấu, ngươi muốn bóp chết nàng sao, chẳng lẽ
ngươi không muốn biết, là ai phái nàng tới với mục đích gì?"
"Mặt là ả đánh!" Đó là một câu
cảm thán chứ không phải câu hỏi, Nhan Hi ánh mắt lãnh khốc nhìn qua nữa
bên mặt sưng đỏ của nàng, không đợi Đào Tiểu Vi trả lời hắn liền dùng
lực đạo rất mạnh, tát lên mặt nữ nhân không biết sống chết này, hừ lạnh
một tiếng, một cước đá văng ả ra xa.
Chỉ dựa vào mấy cái tát của Nhan Hi đã làm hắc sa nữ nhân quỳ rạp trên mặt đất không thể đứng dậy, như
vậy có thể thấy được trong đầu Nhan Hi không hề có chút ý niệm thương
hương tiếc ngọc là gì.
Đào Tiểu Vi le lưỡi, vừa rồi
nàng còn hiếu kỳ muốn xem dung mạo của nữ tử này, hiện tại một điểm ý
nghĩ cũng không có, phỏng chừng bên trong hắc sa bây giờ là khuôn mặt
sưng như đầu heo hoặc là huyết nhục không rõ thành một đoàn a.
Ngón tay lạnh lẽo mà ôn nhu vuốt lên mặt nàng, Nhan Hi nhẹ nhàng nói, "Ta đã tới chậm."
"Không đau, không đau, hiện tại chỉ thấy ngứa ngứa."
Trên mặt đất hắc sa nữ nhân lảo
đảo đứng lên, Nhan Hi tiện tay phóng một đường nội lực đến đầu gối, ả
liền ngã lại trên mặt đất, một búng máu phun ra hắc sa, tí tách rơi trên đất.
Nhan Hi mở trói cho Đào Tiểu Vi, nắm lấy cánh tay của nàng, chậm rãi xoa mỗi một chỗ đến cả những vết ứ
thanh trên các đốt ngón tay cũng không bỏ qua, về phần nữ nhân nằm úp
sấp trên mặt đất, hắn cũng không thèm để ý.
Đúng là dằn vặt người a! (câu này có nghĩa là, cùng là nữ nhân mà một người được sủng đến trời, người thì liếc một cái cũng không thèm á)
"Cẩu hoàng tử, đã rơi vào tay ngươi, muốn giết cứ giết, ngươi động thủ đi."
Bên kia nàng cũng là một người
không sợ chết, huyệt đạo trên đầu gối bị Nhan Hi điểm trúng, nàng hiện
tại đã không có cơ hội chạy trốn, đơn giản một lòng chịu đựng đau đớn
tức giận mắng, mong muốn Nhan Hi có thể cho nàng một cái chết thống
khoái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT