Nhan Hi không để ý tới nàng, nàng cũng không để ý Nhan Hi, tính công chúa lại nổi lên, chỉ lo nhìn bàn chân, mặc kệ cho Nhan Hi mặt lạnh, từng chút từng chút đối đầu hắn, hắn hận không thể ném đi đồ ăn trên bàn, thoạt nhìn như rất tức giận.

Cuối cùng Nhan Hi nhịn không được bảo nàng cùng dùng cơm, Đào Tiểu Vi lúc này giơ mắt nhìn Nhan Hi một chút, đố kị nhìn hắn ngồi giữa bàn ăn, nàng cắn cắn cái miệng nhỏ, nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ có điểm chấm hồng rất ngon miệng.

Thịt toàn bộ là thịt, đang tỏa nhiệt thơm phức, rất mê người a.

Đào Tiểu Vi bụng đã kêu càu nhàu, rất đói, rất muốn ăn điểm tâm nga.

Nhan Hi trong mắt hiện lên ý cười, bánh bao toàn bộ nhét vào miệng mình, quả nhiên thấy Đào Tiểu Vi tròn vo mắt, hầu như toát ra khói đen, biểu tình này thực sự là rất khả ái a, tiểu ác lang này liều mạng chịu đựng đây.

"Nga!" Hắn vẫy tay.

Đào Tiểu Vi không tình nguyện nhích lên một ít.

Nhan Hi tay lập tức dùng sức nhéo nhéo gương mặt nàng, "Muốn đùa giỡn cái gì hả, nhanh lên ăn một chút."

"Bọn họ nói, ngươi là Vương gia, ngươi là lão gia, ngươi là chủ tử, ta là hạ nhân, ta là thị nữ, ta là tiểu nha đầu thị nữ, ta làm sao dám cùng ngươi dùng bữa sáng?" Lời tuy là giải thích, nhưng biểu tình hoàn toàn là bất mãn, oán giận mà quật cường, ngập nước trong mắt đều đã nói lên ba chữ "Ta không phục".

Đối với Nhan Hi mà nói, đó hoàn toàn là một thể nghiệm mới mẻ, có người dám cùng hắn tranh luận, dùng ánh mắt khiêu khích cùng hắn đối kháng, hết lần này tới lần khác, đối tượng lại chính là tiểu nha đầu trắng ngần này, vẻ mặt phụng phịu, vô vàng khả ái, làm cho hắn muốn cắn một ngụm.

Không chỉ không có lửa giận, trái lại có một loại cảm giác nói không nên lời, hắn càng phát hiện ra sự thú vị khi mang về tiểu tử chưa dứt sữa này, trực tiếp đặt nàng bên cạnh không phân địa vị, dùng đũa gắp một miếng thịt đưa đến miệng hắn.

Đào Tiểu Vi rất có cốt khí, yên lặng nhìn Nhan Hi ăn hết, dáng dấp ngoan ngoãn lạ thường.

Hết lần này tới lần khác nàng không chịu nổi mùi thức ăn lượn lờ câu dẫn, bụng phát sinh âm thanh kháng nghị.

Cô lỗ, cô lỗ….

Thật sự là vô pháp ngăn lại, không đợi lần nữa bụng phát ra âm thanh, trước nàng, hắn lên tiếng châm chọc.

Cô lỗ cô lỗ . . .

Được rồi, tuy rằng nàng tuổi còn nhỏ, thế nhưng vẫn biết có tôn nghiêm, nhìn Nhan Hi che giấu bộ dáng muốn cười, Đào Tiểu Vi không hề nghĩ ngợi, tay nhỏ bé nắm tay Nhan Hi, hé miệng ra, cắn một ngụm.

Sau liền quay người chạy, lánh đi thật xa, trốn dưới bàn cũng không dám ... thò đầu ra nữa.

Trên tay Nhan Hi, hằn rõ kiệt tác của Đào Tiểu Vi, hình thù hàm răng hiện rõ , nàng đắc ý nhìn mắt Nhan Hi, ý như đang nói, xem ngươi có dám hay không khi dễ ta, bản công chúa là có hàm răng rất tốt a.

"Ngươi là tiểu cẩu tử sao? Có bữa sáng không ăn, lại cắn tay ta?" Nhan Hi dùng tay kia chỉ nàng.

Đào Tiểu Vi nhắm mắt lại, xong rồi, hắn bị nàng cắn thẹn quá thành giận, chắc là sẽ tát nàng nga? Hắn là Người xấu, là hắn công phá quốc gia của nàng, bắt nàng làm tù binh, đến cái nơi này làm nữ nô, bất luận kẻ nào đều cùng có thể cười nhạo nàng, đánh nàng, nếu đã bị khi dễ như vậy, bị tát cũng có là cái gì chứ.

Chỉ bất quá, nàng không thể cứ như vậy bị khi dễ a. Trong miệng hàm răng nghiến chặt, hận không thể lại cắn hắn thêm một cái, cắn đến xuất thịt a.

Đào Tiểu Vi bỗng nhiên cảm giác được thân thể bị nhấc bổng, lại bị Nhan Hi bế lên. Hắn muốn làm gì, dùng sức quăng nàng sao? Nga, cũng không sợ, cùng lắm đầu rơi máu chảy.

Ngoài miệng thì thề sống thề chết là không phải tự nhiên mà cắn hắn.

Đột nhiên, cảm thấy thân mình rơi vào vòng ôm ấm áp của Nhan Hi, cái mông nhỏ đặt trên đùi hắn, thật có gì đó không đúng lắm. Hắn chọt vào eo nàng, thừa lúc nàng cười to, cố kêu dừng lại "Độc thủ" kia, một tay khác của Nhan Hi đã nhân cơ hội gắp bánh bao nhét vào miệng nàng, rất sợ nàng lại lấy miệng đả thương người.

Đào Tiểu Vi lập tức phản ứng, cứ tưởng trong miệng là gì định nhổ vào mặt hắn, không biết sao, bánh bao vừa vào miệng nàng liền nhai nuốt, nàng còn không có dũng khí phun ra a. Ghê gớm, hảo thủ đoạn nga, món bánh bao rất ngon nga, buổi sáng còn ngủ không đủ đã bị hai nữ nhân bắt lấy, lải nhải lẩm bẩm phiền phức còn chưa đủ, còn bị phái tới "Nhìn" người khác ăn, cơn tức lớn như vậy đều bị một cái bánh bao nhỏ dập tắt a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play