Mặc cho Đào Tiểu Vi làm sao nổi giận rít gào, Nhan Hi thủy chung lạnh lùng không thay đổi, tương phản với hắn, hắn càng thờ ơ, Đào Tiểu Vi lại càng thêm cuồng nộ.

Hồi lâu, nàng khóc mệt mỏi, sưng đỏ hai mắt khẩn cầu nói, "Thả ta đi, Vương gia, dừng ngựa để ta lại bên đường, ta sẽ không đi tìm thân nhân tề quốc, cũng sẽ không ở lại bên cạnh ngươi, hai bên đều là người ta quan tâm, thế nhưng ta ngăn cản không được các ngươi tàn sát lẫn nhau, Vương gia, ngài thả ta, để ta một mình ở một nơi an tĩnh, hảo hảo mà sống, làm như cho tới bây giờ cũng không cái gì là tề quốc công chúa, cũng không nhận ra ngươi là Vương gia yến quốc."

Đây là biện pháp duy nhất nàng có thể nghĩ ra được, nàng vô pháp mở to mắt nhìn bất luận là bên nào bị thương tổn.

Nhan Hi, nàng luôn miệng gọi hắn là cừu nhân, nhưng trong lòng phân lượng của hắn còn cao hơn bất cứ người thân nào trong ký ức của nàng.

Nàng có chút xấu hổ, nghĩ mình là một người bất trung bất nghĩa cũng không sai.

Nhan Hi ngưng mắt nhìn nàng chốc lát, ngón tay vươn ra.

Hắn là muốn lập tức giết nàng sao? Như vậy cũng tốt, chết ở trong tay hắn, cũng là một việc hạnh phúc, cừu oán liền triệt để không quấy rối nàng, nàng thực sự không muốn hận hắn, căn bản là không hận được hắn, hơn nữa còn có cảm giác yêu thương hắn.

Theo ngón tay Nhan Hi rơi vào trên người nàng, Đào Tiểu Vi mất đi ý thức, khóe môi còn lưu lại nụ cười tuyệt vọng, thân thể lại rơi vào trong vòng ôm ấp áp của Nhan Hi.

...

Xe ngựa ngừng lại, Cửu Đĩnh tại cửa cung kính nói, "Gia, chúng nô tài đã trở về."

"Người bắt được rồi sao?"

"Đã bắt được, không bắt được kẻ chủ mưu, người tự xưng hoàng tử Tề quốc Tề Duyên bất quá cũng là một tên giả mạo, phát hiện không thoát khỏi chúng ta đã tự nuốt độc mà chết."

Cửu Đĩnh mặt có vẻ xấu hổ, hắn bắt được bảy tám người đều là tử sĩ, giết người hay ép người chết cũng là như nhau.

"Đem chôn cất." Nhan Hi không hề giận, vung tay lên đóng lại cửa xe ngựa đã không muốn nghe thêm.

Trong lòng là khuôn mặt Đào Tiểu Vi yên tĩnh ngủ, nàng quá kích động, cho nên Nhan Hi phải điểm huyệt ngủ của nàng để nàng an tĩnh nghỉ ngơi một hồi.

"Vi Vi, mặc dù điều ngươi nói đều là sự thực, ta cũng không có khả năng thả ngươi đi." Hắn vuốt ve trong lòng gương mặt non mềm của nữ hài, cẩn cẩn dực dực giống như đối đãi trân bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play