Nhan Hi khẽ hừ một tiếng, Cửu Đĩnh liền không cần phải nhiều lời nữa, hắn yên lặng
giục ngựa đi theo xe, đoàn người hướng phía bắc mà đi, bôn ba một đoạn
mới đến được trấn nhỏ ở biên giới Lỗ quốc.
Trên cả đoạn đường không hề yên
ổn, thường xuyên xuất hiện từng đợt sát thủ, những lúc ấy xe ngựa hơi
lắc lư một chút, nhìn ra là có thể thấy đội hộ vệ đang chống trả cùng
sát thủ.
Bởi vì Vương gia nhà nàng không có biểu tình gì khác thường, Đào Tiểu Vi cũng lười hoảng, mặc ở ngoài long trời lở đất, trận trận tiếng kêu rên, nàng như cũ tự tại tựa ở trên đùi Nhan Hi ăn điểm tâm, thỉnh thoảng cái miệng nhỏ nhắn khinh ngâm ra
tiếng thích ý khi Nhan Hi đưa qua chén trà nhuận hầu.
Đến ngày thứ sáu, những tên tiểu tốt đều bị giết sạch, rốt cuộc kẻ chủ mưu sau lưng cũng không kiềm được mà xuất hiện.
Trong đó có một người tự xưng là hoàng tử tề quốc Tề Duyên, luôn mồm đòi Nhan Hi trả lại muội muội của hắn.
Đào Tiểu Vi nghe rõ ràng, nàng nơm nớp lo sợ ôm chặt cánh tay Nhan Hi.
"Người xấu, là ca ca ta tới?"
"Không phải, chỉ là sát thủ." Hắn có chết cũng không để nàng lộ diện.
Đào Tiểu Vi tâm ý hoảng loạn, nỗ lực quên đi ký ức thương cảm lúc trước, đã qua mười năm, lúc ly khai tề quốc nàng chỉ có năm tuổi, nàng chỉ nhớ rõ hai người tỷ tỷ quanh năm
cùng nàng chơi đùa, về phần các huynh đệ, bởi vì tề quốc hoàng đế không
thích nam hài, cho nên cơ hội nàng nhìn thấy bọn họ là cực nhỏ, hiện tại cả tên cũng mơ mơ hồ hồ, căn bản là nhớ không nổi cái gì.
Tề Duyên, thật là ca ca tới đón nàng sao?
Nhan Hi ngoái đầu nhìn nàng,
chính là cảnh cáo, "Vi vi, ngươi hiện tại là chính phi của Duệ Vương
gia, cùng hoàng tử tề quốc nửa điểm quan hệ cũng không có, ngươi tốt
nhất là nhớ kỹ, bằng không. . ."
Bằng không thế nào? Bên cạnh, nàng như chú mèo hoang nhỏ không phục chống tay trên thắt lưng.
Ba!!, từ ngón tay bắn ra một
luồng nội lực, Nhan Hi bình tĩnh mở rộng cánh tay tiếp nhận Đào Tiểu Vi
thân thể xụi lơ, đặt ngay ngắn trên nhuyễn tháp bên trong xe ngựa, cũng
không quên đem gối đầu đặt sau gáy nàng.
Bằng không, không nghe lời liền không thể làm gì khác hơn là ngủ.
... . .
Người xấu, Người xấu, thật không uổng công phí nàng đặt cho hắn biệt hiệu này, kêu nhiều năm như vậy đúng thật là không sai.
Nàng bất quá là chỉ muốn xác
nhận có đúng thật là ca ca đến tìm nàng hay không, nhưng người này dù là lời vô nghĩa cũng không nguyện nói cùng nàng, trực tiếp điểm huyệt ngủ
của nàng, nói rõ là khi dễ nàng không có võ công, ô ô ô...
Chờ nàng tỉnh lại thì xe ngựa cũng đã đổi, không còn nghe được âm thanh Tề Duyên ca ca, mặt cũng chưa từng nhìn thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT