"Lão sư, có lẽ người đúng." Thái tử bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dạng có chút chán chường.

Dưới tình huống này, Quý Mộ sẽ không tiếp tục truy vấn, hắn đã mẫn cảm nhận thấy được, hôm nay thái tử ấp a ấp úng nói phân nửa ngưng phân nửa, khẳng định là có ẩn tình nào đó, nhưng thân là phụ tá, hắn hiểu được lúc nào nên nói lúc nào phải ngậm miệng, giả vờ như nhìn không ra tâm tư chủ tử.

Sau khi nghị sự, các phụ tá của thái tử đồng loạt nhất trí khẩn cầu thái tử, vào ngày đại hôn của thất điện hạ Nhan Hi có thể cố gắng nắm bắt lòng tin của hắn thì mới có thể dễ dàng mà lôi kéo.

Bọn họ cho rằng, Nhan Hi gần hai mươi tám tuổi mới chủ động hướng hoàng đế, thỉnh cầu tứ hôn, tân nương lại do chính hắn chọn lựa, bấy nhiêu cũng có thể nói rõ, hắn đối với nữ nhân này không bình thường, cho nên thái tử muốn nắm được hắn, hãy nên trong ngày đại hôn tận lực bày ra thành ý, tiến tới mua chuộc thất hoàng tử.

Họ cho rằng, đó là cơ hội trăm năm một lần.

Bất quá, thái tử cũng không cho là vậy, bởi vì trong lúc phía dưới các đại thần phụ tá cùng nhau đưa ra ý kiến thảo luận. Nhưng toàn bộ quá trình kiến nghị, thái tử thủy chung bảo trì nụ cười yếu ớt trên môi mà một chút ý cười cũng không hề nhìn thấy trong mắt.

... . . . .

Nhan Hi không ở trong phủ, Thiên Đồng bị phái ra ngoài mua đồ dùng đại hôn cho Đào Tiểu Vi, Thiên Sương làm xong gia vụ trộm kể lại cho Đào Tiểu Vi chuyện thái tử tới Duệ vương phủ « khởi binh vấn tội ». (Nhỏ này nhiều chuyện ớn =..=).

Mà Thiên Sương cũng là nghe từ trong miệng của người hầu ở tiền viện, tuy rằng là nàng thuật lại, bất quá lại nói cả nước bọt tung bay giống như tận mắt chứng kiến.

Đào Tiểu Vi sắc mặt lúc xanh lúc hồng.

"Thái tử đã từng phái người vào phủ cứu ta, kết quả bị thị vệ của Vương gia canh giữ ở ngoại viện đánh trọng thương?" Đào Tiểu Vi lập lại một lần, quả thực không thể tưởng tượng được.

"Tiểu thư, quy củ bên trong phủ từ trước là như vậy, có thể là thị vệ của thái tử có phản kháng, cho nên người của chúng ta cũng không thể không ra tay."

"Thế nhưng…thế nhưng thái tử điện hạ a, Vương gia cư nhiên lại xuất ra một trăm lượng bạc ròng làm mất mặt hắn, chẳng lẽ hắn không sợ thái tử điện hạ trả thù sao?"

Thiên Sương đối với loại chuyện này không biết gì hơn, nàng là cùng tiểu thư chỉ nói chuyện giải buồn, đâu suy nghĩ nhiều như vậy.

"Tiểu thư, người đừng lo lắng, Vương gia chúng ta là đại anh hùng, bình định được cả hai quốc gia, sẽ không có chuyện gì là ngài giải quyết không được."

Đào Tiểu Vi thoáng liếc mắt, lầm bầm nói, "Ngươi đây là sùng bái một cách mù quáng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play