Hoàng đế thần tình càng ngày càng
dữ tợn, trước cửa các cung nhân nơm nớp lo sợ chờ ở ngoài điện, rất sợ
chủ thượng gọi đúng lúc không có mặt mà bị trách phạt.
Rốt cục, thái giám bị phái đi
tuyên chỉ thở hổn hển chạy về, tổng quản đại thái giám tự mình đón hắn,
nổi giận nói, "Thế nào đi lâu như vậy, thất điện hạ đâu?"
Thái giám tuyên chỉ cũng ủy
khuất, hắn không dùng ngựa mà một thân chạy tới Duệ thân vương phủ, đến
nơi lại bị báo rằng Vương gia sáng sớm đi nội thị doanh tuần tra, ngay
sau đó hắn liền chạy qua lại bị chặn ở ngoài quân doanh, tầng tầng thông báo xuống tới thì một lúc sau người đại binh nói cho hắn, thất điện hạ
buổi sáng dò xét qua đã rời đi, về phần đi nơi nào thì không biết.
Thái giám tuyên chỉ không còn
biện pháp, không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai trở về Duệ thân
vương phủ, mong muốn quản gia hỗ trợ nghĩ biện pháp.
Ý chỉ của hoàng thượng, quản gia cũng không dám chậm trễ, vội vã phái ra người ngựa, tìm kiếm những nơi
có khả năng, mà thái giám kia chỉ đợi một hồi không dám ở lại lâu, không thể làm gì khác hơn là dặn quản gia tìm được thất hoàng tử thì lập tức
truyền đạt hoàng chỉ, hắn lại vui vẻ gấp trở về phục mệnh, miễn cho
hoàng thượng chờ tới nóng nảy, làm đầu hắn cũng lung lay.
Tổng quản đại thái giám sắc mặt
đều thay đổi, hắn vừa vào ngự thư phòng thỉnh hoàng đế dùng bữa liền bị
một cái tát, hiện tại má phải đã sưng to.
Mà thủ hạ của hắn là tên thái
giám này lại không làm tốt bổn phận mà trở về, hoàng thượng lửa giận tám phần mười sẽ lại muốn phát trên người hắn, thế nhưng lúc này cũng không phải lúc phân tội nặng nhẹ, oán hận trừng mắt tiểu thái giám, hắn chỉ
vào cửa ngự thư phòng, "Đồ vô dụng, tự mình gặp hoàng thượng thỉnh tội."
Thái giám mất hết can đảm, biết
ngày hôm nay trận này tai họa sợ là tránh không khỏi, tổng quản thái
giám lại không có ý giúp hắn giải vây, ngực không thể làm gì khác hơn là cầu trời phật phù hộ, hoàng thượng thưởng hắn hơn mười trượng thì tốt
rồi, nếu là nghìn vạn lần muốn trực tiếp lấy đầu hắn, nhất định không
thể còn ai giúp được.
Cũng không biết là vị thần tiên
nào vừa lúc đi ngang qua, nghe được hắn dáng vóc tiều tụy đang cầu khẩn, khi hắn cúi đầu đi tới chuẩn bị mở cửa ngự thư phòng thì thanh âm tổng quản thái giám từ phía sau vang lên nghe ra là rất kinh hỉ , "Ai u, thất hoàng tử, điện hạ, ngài rốt cục tới, lão nô tham kiến điện hạ!"
Cho tới bây giờ hắn cũng không từng như vậy nhiệt tình quá.
Nhan Hi ánh mắt căn bản không
nhìn tới tổng quản đại thái giám cùng liên can tiểu thái giám quỳ xuống, hắn đi nhanh tới bên cạnh thái giám tiểu thái giám tuyên chỉ làm hắn
kích động run run tiếng nói, âm thanh the thé hô to, "Khởi bẩm hoàng
thượng, thất điện hạ Nhan Hi tới."
... . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT